“Choang!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm đâm sâu vào bức trường trước mặt Mục thành chủ.
Trên tay Mục thành chủ xuất hiện một vết thương, có máu tươi chảy ra.
Dương Thanh sững sờ, vội hỏi: “Ông không sao chứ?”
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, cười nói: “Không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, cho dù người khác lấy được nó thì cũng không dùng được đâu”.
“Không những không dùng được mà có khi còn bị con dao găm này gi3t chết”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ, kinh ngạc nói: “Ông nói nếu con dao găm này rơi vào.
†ay người khác thì sẽ tổn thương họ à?”
Mục thành chủ gật đầu, mở miệng nói: “Với thực lực của tôi mà cũng không kiểm soát nổi con dao găm này, nói gì tới người khác chứ?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh vô thức nhìn về phía con dao găm đã đâm ngập tường ba phần mười kia, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Anh bước tới, rút dao ra khỏi tường.
Mục thành chủ nói: “Cậu cất dao đi đi!”
Dương Thanh cất dao rồi hỏi: “Ông vừa nói con dao găm này đã bị tôi luyện hóa, nghĩa là sao thế?”
Mục thành chủ mỉm cười: “Hiểu đơn giản thì con dao găm này đã nhận cậu làm chủ nhân, nếu người khác muốn sở hữu nó, nó sẽ không nghe lời, thế nên cho dù người khác lấy được thì cũng không dùng được”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nếu đúng như ông nói, chẳng phải con dao găm này sẽ có sinh mạng ư?”
Mục thành chủ ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Linh khí được gọi là linh khí, bởi vì loại vũ khí này đã có linh tính, tuy không có sinh mạng nhưng lại có thể hòa hợp với võ thuật của chủ nhân”.
“Hay nói cách khác, con dao găm linh khí của cậu đã hòa hợp với võ thuật, thậm chí huyết mạch của cậu, sau này chỉ mình cậu có thể sử dụng nở.