Sau khi ngồi xuống, Dương Thanh nói luôn: “Mục thành chủ, ông cũng biết Dược Vương của Hoài Thành đang tới Mục phủ đúng không?”
Mục thành chủ gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đang định tìm cậu, không ngờ cậu đã tìm tôi trước rồi. Nếu tôi không đoán sai, các cậu tới tìm tôi để thương lượng cách đối phó với Dược Vương đúng không?”
Dương Thanh gật đầu, hỏi: “Không biết Mục thành chủ có cách đối phó gì chưa?”
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Mục thành chủ lại gật nhẹ đầu rồi nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cháu tạm tránh đi một lát, để ông nói mấy chuyện với Dương Thanh”.
Phùng Tiểu Uyển lập tức nhìn về phía Dương Thanh, thấy Dương Thanh gật đầu, cô ta mới quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Mục thành chủ.
Dương Thanh nói: “Không biết Mục thành chủ định nói gì?”
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi vốn không định vạch trần một số chuyện, nhưng bây giờ, cho dù chúng ta không phải bạn bè thì cũng là đồng minh, đúng không?”
Dương Thanh gật đầu, không nói gì, chờ Mục thành chủ nói tiếp.
Mục thành chủ nói: “Thật ra tôi đã biết trong †ay cậu có một con dao găm linh khí rồi”.
Dương Thanh có vẻ cay đăng, trước đó Hoài Lam đã nói chắc chắn Mục thành chủ biết, chỉ là không vạch trần thôi.
Mục thành chủ nói tiếp: “Đương nhiên, tôi nhắc đến chuyện này không phải để đe dọa cậu, cũng không định cướp dao găm linh khí của cậu, mà muốn hỏi mượn con dao đó”.
Nghe thấy thế, nét mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ.
Tuy có vẻ Mục thành chủ đã giúp họ rất nhiều, nhưng cũng vì chữa khỏi chân mình và nhìn thấy tiềm lực của anh mà thôi. Hơn nữa giữa Mục phủ và phủ Hoài Thành vốn có mâu thuẫn sâu sắc, có lẽ Mục thành chủ bị thành chủ Hoài Thành đánh úp nên mới bị tật ở chân.
Thế nên Mục thành chủ mới giúp đám người Dương Thanh mãi như thế.
Nhưng bây giờ, Mục thành chủ lại nói muốn mượn dao găm linh khí của Dương Thanh.