Tiếng trống vang lên lần thứ ba, mới vang một nửa chợt nghe tiếng trống trầm đục, các mặt trống bị mũi tên của Tương Khang bắn nát.
Chỉ giây lát có sáu, bảy Đạo Quân Đạo Tôn chết. Con rồng to, đám người Thánh Ma Thiên Tôn chém chết bọn họ.
Phục Sá giáo chủ sợ hãi, ngước lên nhìn Tương Khang Đạo Tôn đứng trên đầu tường. Tương Khang Đạo Tôn oai phong lẫm lẫm như chiến thần, một người thủ quan đủ trấn áp hết thảy.
Phục Sá giáo chủ cắn răng nói:
– Hôm nay rút binh!
Đại quân lộn xộn, tiên ma tử thương nhiều không đếm xuể. Các Thiên Quân không điều khiển đại quân được, trận thế sụp đổ, tướng sĩ chạy tứ tán. Thiên Quân bất lực.
Đối diện đại quân đánh lén xông đến, Phục Sá giáo chủ tự mình đoạn hậu, vất vả đấu với đám Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu, Vân Dương Nguyên Quân. Người Phục Sá giáo chủ đẫm máu.
Trận chiến này ức vạn đại quân phe Phục Sá giáo chủ có bốn phần chết. Các thủ lĩnh Thiên Quân bị thương hơn trăm người. Bốn mươi mấy Đạo Quân Đạo Tôn thì mười sáu người chết, đa số chết trong bụng con rồng to. Thương vong nặng nề, đại quân Phục Sá giáo chủ bị truy sát không biết bao xa mới cắt đuôi kẻ địch được.
Phục Sá giáo chủ thu gom tàn binh, chợt nhớ đến Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân, thầm la hỏng rồi.
– Nguy rồi! Huyền Đô sư huynh bị kẹt tại đó, không biết sống chết thế nào.
– Hiện giờ chỉ nghe theo mệnh trời vậy. Huyền Đô sư huynh, không phải ta không cứu sư huynh, nếu ta cứu thì thống soái ba quân ta đây cũng rơi vào trong đó, đại quân không ai điều khiển.
Đằng trước hùng quan thứ nhất Đại La Thiên vang tiếng reo hò.
– Thắng, rốt cuộc thắng!
Vân Dương Nguyên Quân xông lên cười với Tương Khang Đạo Tôn:
– Lần này toàn nhờ thần tiễn của ngươi tránh cho toàn quân bị diệt. Tốt lắm, đứng ngây ra đó làm gì? Cái tên Phục Sá sớm bị ngươi hù chạy… Tương Khang?
Tướng sĩ reo hò phát hiện có điều lạ. Tương Khang Đạo Tôn mắt trợn tròn, giương cung, giữ nguyên bộ dạng này không nhúc nhích.
Tương Khang Đạo Tôn và Lang Hiên Đạo Tôn chiến đấu, tuy thắng nhưng là thắng thảm. Tương Khang Đạo Tôn bị mũi tên cuối cùng gần như chấn vỡ đạo quả, nếu gã dừng chiến đấu, điều dưỡng trị thương, chữa lành đạo quả thì còn giữ mạng sống được.
Tương Khang Đạo Tôn cứ đứng trên đầu tường liên tục bắn tên áp chế đại quân Phục Sá giáo chủ, dốc hết sức lực làm đạo quả trong cơ thể vỡ nádt, thân chết đạo tiêu.
Vân Dương Nguyên Quân ngẩn ngơ, sửa sang vạt áo vái Tương Khang:
– Tiễn đạo hữu.
Trong ải không khí bi thương, các tướng sĩ vái, giọng ồm ồm như sấm:
– Tiễn đạo hữu!
Mười sáu Đạo Tôn Thiên Môn lại thiếu một người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa chấn động dữ dội. Thiên địa hiện ra trong không trung, là thế giới tạo hóa biến ra từ tiên đình tạo hóa của Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân. Bây giờ thế giới tạo hóa bị Tịch Ứng Tình đánh thủng nên nó lộ ra trước ải.
Tịch Ứng Tình, Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân ác chiến dữ dội, khó phân chia. Càn Khôn lão tổ nhìn đám người Thánh Ma Thiên Tôn, con rồng to. Rồng khó hiểu, Thánh Ma Thiên Tôn hiểu ý, lao ra ải hướng tới Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân.
Tịch Ứng Tình rống to:
– Không được lại đây! Là cuộc chiến của ta và sư phụ, không cho ai nhúng tay vào!
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn do dự, dừng bước, dẫn đại quân bao quanh chiến trường. Dù Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân giết Tịch Ứng Tình cũng không thoát khỏi bọn họ vây công, sẽ bị các báu vật đánh chết.
Lúc này đại quân khá dưới tay Đế và Tôn do Thái Nhất Đạo Tôn dẫn đầu mang theo bốn mươi Đạo Quân Đạo Tôn, nhân mã rầm rộ công kích hùng quan khác của Đại La Thiên.
Trên hùng quan, đám người Vạn Vật Đạo Tổ, Khổ Hạnh giáo chủ, Kế Đô ma tổ đứng sừng sững, dẫn mấy chục Đạo Quân Đạo Tôn ngăn cản. Sa Môn đại giáo và cá Thiên Quân, Tiên Vương, Tiên Quân Đại La Thiên cùng ra trận. Trong Thiên Quân mạnh nhất là đám Giang Tuyết, Đạo Vương, Bình Thiên, Tinh Quang, Minh Thổ, Tịch Trọng, Nhạc Ấu Nương đều có mặt.
Trận thế nơi này khác với bên Càn Khôn lão tổ. Muôn sông nghìn núi, sao trời rậm rạp. Các đại quân đứng đầy núi sông, Thiên Quân trấn thủ luyện thành đại trận, đầu đuôi nối nhau, vừa công vừa thủ.
Người bày ra đại trận này là Viên Thái lão nhân, cũng là thống lĩnh đại trận.