Mục thành chủ nhìn Mục Hoa: “Ông cảm thấy thành chủ Hoài Thành sẽ không nghĩ tới chuyện này à? Đương nhiên, nếu thành chủ Hoài Thành định khai chiến một cách bất chấp hậu quả, Mục phủ chúng ta cứ nghênh chiến là được!”
Lúc này, trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ tự tin.
Từ sau khi chân bị tật, ông lão chưa bao giờ ngừng tu luyện vì muốn dùng thực lực mạnh mẽ hơn để bù đắp ảnh hưởng từ việc chân bị tàn phế.
Nhưng những năm gần đây, ông lão vẫn luôn không có cơ hội đánh với cao thủ mạnh hơn.
Hôm nay sau khi chân tạm thời có cảm giác lại, còn đánh với thành chủ Hoài Thành một trận, ông lão đã đạt được lợi ích không nhỏ, hơn nữa —_ ¡ ông lão tự tin rằng đến lúc chân ông lão khỏi hẳn, nếu thành chủ Hoài Thành vẫn dám khiêu khích, ông lão sẽ khiến đối phương ở lại Mục phủ vĩnh viên luôn.
Chuyện Phùng Tiểu Uyển trở thành cháu gái nuôi của Mục thành chủ, Dương Thanh trở thành trưởng lão danh dự của Mục phủ nhanh chóng được truyền khắp Thiện Thành.
Sau khi điều tra rõ thân phận của Dương Thanh, những người ở Thiện Thành càng thêm khiếp sợ.
Ở Mục phủ, tại chỗ của đám người Dương Thanh.
Lão Cửu nói với vẻ khó hiểu: “Rốt Dương Thanh nói: “Xem ra chúng ta đã tạm thời tránh được tai họa lân này, chuyện Mục thành chủ nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi đã được bàn xong từ trước, không có gì đáng kinh ngạc”.
“Vào thời điểm này, ông ta tuyên bố tôi là trưởng lão danh dự của Mục phủ, tức là đang bày tỏ với chúng ta, ông ta đã lựa chọn xong, định đối đầu với phủ Hoài Thành”.
Hoài Lam cũng gật nhẹ đầu, nói: “Anh Thanh nói không sai, việc đưa anh Thanh lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ chẳng khác nào đang công khai tát vào mặt thành chủ Hoài Thành, kể từ giờ, Mục phủ sẽ hoàn toàn đứng về phía chúng †a, chỉ cần chúng ta không rời khỏi Mục phủ, phủ Hoài Thành không thể bắt chúng ta được”.
Lão Cửu nở nụ cười hiếm thấy: “Không ngờ Mục thành chủ cũng rất nhân nghĩa”.
Hoài Lam cười nói: “Ông Cửu, năm đó Mục thành chủ được gọi là Thành Chủ Tàn Nhãn, sao có thể là người nhân nghĩa đây? Chỉ là sự xuất hiện của Tiểu Uyển đã khiến ông ta nhìn thấy hy vọng chân khỏi hản, còn anh Thanh thì có thực lực rất mạnh, thậm chí đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, ông ta coi trọng tiềm lực của anh Thanh nên mới chọn bảo vệ chúng ta”.
Lão Cửu gật đầu: “Ra thết Tôi không quan tâm những chuyện khác, chỉ cần Mục thành chủ có thể giúp chúng ta rời khỏi Thiện Thành lần này, sau này Mục thành chủ sẽ là ân nhân của Miêu Cửu tôi”.