Hàn Mạc cười ha ha đi đến bên Hàn Thấm, hỏi:
– Tiểu muội, viết chưa?
Hàn Thấm biết Hàn Mạc muốn hỏi mình còn viết truyện ma quỷ không, gật gật đầu, nói :
– Ca ca lúc nào thì về?
– Làm xong việc thì liền về ngay.
Hàn Mạc cười tươi nói:
– Đợi lúc ta quay lại, đem quà về cho muội.
Hàn Huyền Xương thần sắc rất ảm đạm, đứng lên nói:
– Mạc nhi, con đi theo ta!
Không nói thêm gì, chắp tay sau lưng đi ra khỏi sảnh chính, đứng trước gốc cây đại thụ trong viện.
Hàn Mạc vỗ vỗ lên vai Hàn Thẩm, rồi mới đi ra khỏi cửa. Đứng sau Hàn Huyền Xương, cung kính nói:
– Cha, cha có gì dặn dò con?
Hàn Huyền Thương quay người lại, nhìn khắp Hàn Mạc một lượt, mới nói:
– Lần này đến quận Nghi Xuân nên bố trí nhiều tai mắt, trên đời không thiếu kẻ muốn hại người, vì thế không thể lơ là cảnh giác. Đừng cả tin vào bất kỳ ai, gắng làm tốt chức trách của mình.
Hàn Mạc gật đầu nói:
– Hài nhi biết rồi ạ, cha không cần quá lo lắng.
– Chức quan hộ lương là một vị trí khá nhạy cảm, vừa phải nghĩ cho bách tính, cũng không nên đắc tội quan viên các nơi. Quận Nghị Xuân ấy là nơi rất loạn lạc, nói không chừng thám tử Khánh quốc và Ngụy quốc đang nhân cơ hội gây thị phi ở đó. Cho nên…mọi việc đều phải cẩn thận, như ông đã nói với con, làm nhiều nói ít, càng không nên quản những chuyện không đâu.
Hàn Mạc nhìn sắc mặt lo lắng của Hàn Huyền Xương, biết rằng những lời dặn dò này nghe thì có vẻ lôi thôi, đây là biểu hiện lo lắng của cha dành cho mình, trong lòng rất xúc động, mỉm cười nói:
– Hài nhi xin ghi nhớ lời cha dạy!
Hàn Huyền Xương trầm ngầm đôi chút, không nói gì thêm, bỗng làm một động tác mà Hàn Mạc rất bất ngờ, ông chầm chậm bước lên ôm lấy Hàn Mạc, vỗ vỗ vào lưng Hàn Mạc, nói khẽ:
– Lúc con ra đời, gia gia nhìn thấy ngón tay vàng của con, nói rằng con là một vì sao trên trời giáng phàm,…nên con sẽ luôn gặp may mắn. Đừng sợ gì hết!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy lúc được cha ôm vào lòng, khắp người từ đầu đến chân đều cảm thấy ấm áp.
*****
Hàn Mạc đương nhiên không quên sang thăm Bích di nương, Bích di nương thần sắc càng thêm tiều tụy. Làn da trắng trẻo mượt mà lúc trước đã trở nên tái xanh, nhợt nhạt.
Tuy đã uống rất nhiều thuốc bổ, nhưng bệnh tình của Bích di nương không có chút biến chuyển. Gan con rắn hổ mang đen đầu đàn, mè tám cạnh, Hàn Thanh đến nay vẫn chưa đem về được, thậm chí một chút tin tức cũng không thấy báo về, không biết nay ra sao rồi.
Hàn Mạc thì cũng đã bàn bạc về chứng bệnh này với Từ Trúc Công ở trong hoa thính, theo Từ Trúc Công nói, căn bệnh này ngoài hai vị thuốc đó ra, không còn cách cứu chữa nào khác. Từ Trúc Công cũng tặng Hàn Mạc hai viên thuốc quý có thể thuyên giảm bệnh tình của Bích di nương, nhưng không thể trị tận gốc.
Với bệnh tình hiện tại của Bích di nương, nhiều nhất là một tháng, nếu Hàn Thanh vẫn không thể đem hai vị thuốc hiếm đó về kịp thời thì bệnh tình của Bích di nương vô phương cứu chữa.
Bích di nương hình như đang ngủ, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng trong giấc ngủ say, vẫn còn đẹp hiền dịu như một đóa bách hợp.
Hàn Mạc nhìn đăm đăm vào di nương đang say ngủ, trong lòng rộn lên thương cảm. Hắn cũng không dám khẳng định rằng Hàn Thanh có thể đem được hai vị thuốc mà người Nam Phong xem là báu vật này về được không. Nếu thật không có cách nào đem về được, người phụ nữ đẹp này sẽ phải rời khỏi thế giới này không lâu nữa.
Trong lòng Hàn Mạc nghe chua xót vô cùng.
Bích di nương hình như cảm nhận được hơi thở của Hàn Mạc bên song cửa, nhẹ nhàng mở mắt ra. Nhìn thấy Hàn Mạc lặng lẽ đứng bên giường thì bất ngờ sửng sốt, rồi trong phút chốc bình tĩnh lại, nở một nụ cười yếu ớt.
– Mạc nhi, con…con đến lúc nào vậy?
– Con phải rời kinh.
Hàn Mạc đáp nhỏ nhẹ:
– Phải rời khỏi đây một thời gian, cho nên đến thăm di nương, từ biệt người!
Bích di nương cảm thấy hơi bất ngờ, gắng gượng ngồi dậy, cơ thể quá mỏng manh yếu ớt. Hàn Mạc vội đến đỡ bà ngồi dậy.
– Lúc nào đi?
Bích di nương nhìn chăm chăm Hàn Mạc, cất tiếng hỏi.
– Chậm nhất là mờ sáng ngày mốt.
Hàn Mạc đáp.
Bích di nương khẽ gật đầu, có vẻ nghỉ ngợi, trong con ngươi có thứ ánh sáng lạ thường. Rồi gượng cười nói:
– Thế con phải cẩn trọng nhé, ở bên ngoài…phải biết tự chăm sóc mình!
Hàn Mạc gật đầu:
– Con biết rồi.
Bích di nương trầm ngâm, trong phòng trỡ nên yên ắng.
Bà nhỏ nhắn yếu ớt như thủy tinh dễ vỡ, bà hiểu rõ bệnh tình của mình, nghĩ rằng lần từ biệt này không biết còn sống được đến lúc Hàn Mạc trở về không.
Li biệt làm cho người ta rất thương tâm, mà cái tử biết là làm người ta đau lòng nhất.
Trâm ngâm hồi lâu, Hàn Mạc lên tiếng:
– Hàn Thanh đã có tin tức, đệ ấy tìm ra thuốc rồi, không lâu nữa sẽ đem về đến… Di nương à, bệnh của di nương không cần phải lo lắng nữa, thuốc về tới thì ắt trị lành.
Hắn buộc phải nói một lời nói dối lương thiện.
Hắn phải làm cho người phụ nữ này có một tia hi vọng, hi vọng kì tích sẽ xuất hiện. Lời nói dối thiện ý, cũng là việc duy nhất Hàn Mạc có thể làm lúc này.
Bích di nương mỉm cười, bà cười rất đẹp, cất tiếng nhỏ nhẹ nói:
– Tốt lắm, ta sẽ không sao cả, con… không cần phải lo!
– Người chú ý nghỉ ngơi.
Hàn Mạc cười rất tươi:
– Con phải đi rồi!
Bích di nương gật đầu rất nhẹ, Hàn Mạc quay lưng bước đi, trong lòng nhói đau vì không nỡ.
– Mạc nhi!
Tiếng Bích di nương gọi sau lưng.
Hàn Mạc dừng bước, cố nén nỗi buồn trong lòng, quay lại với một nụ cười:
– Di nương, còn có việc gì à?
– Con…
Bích di nương nhìn Hàn Mạc với đôi mắt đầy lệ, một lốt lâu mới nói:
– Con nhớ chăm sóc cho Thẩm nhi!
– Ngoài Thẩm nhi, con cũng chăm sóc cho người nữa.
Hàn Mạc đáp:
– Con sẽ quay về thật sớm, đợi con về nhé.
Cơ thể yếu ớt của Bích di nương khẽ rung lên xúc động, rồi khẽ gật đầu:
– Ừm!
– Lúc con về, di nương nhớ nấu cháo cho con ăn…!
Hàn Mạc vừa nói vừa cười ha ha:
– Cháo di nương nấu, thiên hạ vô song!
– Ừm!
Bích di nương gật đầu, nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
– Ta sẽ đợi con về