“Khối lệnh bài chính là tín vật chưởng môn Bái Hiên Các, thiếu gia đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng không chừng về sau sẽ có chỗ hữu dụng” Lục Doanh Nhi chậm rãi nói: “Về phần ngọc giản này có chứa thượng cổ đan phương mà tiểu tỳ thu thập được”.
“Thượng cổ đan phương?” chân mày Lâm Hiên chợt động.
“Không sai, đan phương này là từ châu khác, nghe nói là cổ tu sĩ lưu lại, nếu luyện được rất có lợi đối với tăng tiến pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh, hiệu quả vượt xa đan dược thông thường”.
“Ồ, thật sao?” Với tâm cơ của Lâm Hiên mà lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Đan phương tăng tiến pháp lực tu sĩ Nguyên Anh hắn cũng có vài loại nhưng sau khi tiến giai trung kỳ thì hiệu quả hầu như không còn. Chuyến này hắn du ngoạn cũng có mục đích tìm kiếm linh đan diệu dược. Không ngờ tới còn chưa xuất phát Lục Doanh Nhi đã hai tay dâng lên!
Tuy không ở lâu cùng Doanh Nhi nhưng hắn biết nàng ổn trọng, một khi dám nói như vậy thì mười phần nắm chắc.
Khấp khởi tiếp nhận hai món đồ này, Lâm Hiên có chút nóng lòng đem ngọc giản áp vào trán đem thần thức chìm vào trong đó.
Qua chừng thời gian một tuần trà Lâm Hiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
Quả nhiên không sai! Trong này ghi lại phương pháp luyện chế một loại đan dược tên là Cửu Chuyển Diệu Tâm Đan. Lục Doanh Nhi không có phóng đại, đan dược này có hiệu quả tăng tiến pháp lực rất lớn đối với tu sĩ Nguyên Anh. Song cách điều chế lại tương đối kỳ lạ.
Các đan phương trước kia, một là lấy các loại kỳ hoa dị thảo làm nguyên liệu chủ yếu, gia tăng thêm một ít thiên tài địa bảo.
Một loại khác là lấy nội đan yêu thú hoặc xương cốt da lông chúng làm nguyên liệu. Hai cách điều chế tuy khác nhau nhưng đều có chung công dụng.
Nhưng trong cách điều chế đan phương này vừa có thiên địa linh thảo lại có thêm cả tài liệu yêu thú.
Trước kia ở Linh Dược Sơn từng có đan sư thử qua, đem linh thảo cùng tài liệu yêu thú kết hợp cùng một chỗ nhưng không thành.
Sau khi xem xong Lâm Hiên tán thưởng không thôi, ngoại trừ nguyên liệu là linh thảo cùng tài liệu yêu thú chủ có vài loại phụ liệu, khi luyện đan cần chiếu theo phân lượng gia nhập thì sẽ không phát sinh xung đột gì.
Luyện đan thuật của cổ tu này thật sự đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực, không chừng còn hơn cả Thiên Trần tổ sư một chút.
Tài liệu đan phương này đều là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy, vài loại yêu thú cũng đã sớm tuyệt tích ở Nhân giới này.
Song trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười, hắn mới từ Yêu Linh đảo trở về, trong túi trữ vật không thiếu yêu đan thú cốt.
Hiện tại còn thiếu chính là vài vị linh thảo, mặc dù cũng là vật hi hữu nhưng Lâm Hiên tin tưởng sẽ thu thập được. Nghĩ đến đây hắn mừng khấp khởi đem ngọc giản thu vào: “Hai người thật có tâm”
“Thiếu gia, đây là phận sự của chúng tiểu tỳ” Lục Doanh Nhi cúi đầu hết sức cung thuận mở miệng.
Lâm Hiên vốn hết sức hào phóng đối với người một nhà, lúc này hắn từ trong túi trữ vật lấy ra vài món bảo vật.
Là hai cái bình ngọc, một xếp phù triện và thêm một cái ngọc giản.
“Ta biết với thân phận hiện tại của hai ngươi, đan dược tu luyện không thiếu nhưng đây là ta tự luyện chế, đan dược khác đương nhiên không thể so sánh, khi gặp bình cảnh mới phục dùng vào, sẽ có hiệu quả không nhỏ” Lâm Hiên mỉm cười nói.
“Đa tạ thiếu gia ban thưởng” Hai nữ tử mừng rỡ thu vào.
“Về phần ngọc giản này là một số tâm đắc tu luyện của ta, hẳn là có chỗ hữu dụng đối với tu sĩ ngưng đan. Còn xếp phù lục này cũng là ta lúc nhàn hạ luyện chế ra, khi gặp cường địch có thể trợ giúp các ngươi một tay”
“Đa tạ thiếu gia” Hai nàng vô cùng cảm kích một lần nữa uyển chuyển bái xuống.
***
Sau khi giã biệt, Lâm Hiên không chậm trễ hóa thành một đạo kinh hồng chói mắt, tốc độ cực nhanh rời khỏi phân đà Bái Hiên Các.
Các tu tiên giả dọc đường thấy thì vội tránh xa. Độn quang này tám chín phần là tiền bối Ngưng Đan kỳ. U châu hoang dã này, tu sĩ Ngưng Đan kỳ đã được liệt vào hạng cao nhân.
Ba ngày sau, một vùng núi non trùng điệp rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt hắn. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười, mơ hồ còn có vẻ hoài niệm.
Sáu mươi năm trước khi từ U châu truyền tống ra ngoài, Lâm Hiên không nghĩ tới còn có một ngày hắn quay về nơi này, hơn nữa lại còn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Đối với Linh Dược Sơn, Lâm Hiên có cảm tình rất đặc biệt, năm đó Thông Vũ chân nhân thu nhận hắn nhập môn là có mục đích, nhưng dù như thế nào cũng hắn một chỗ dung thân.
Linh Dược Sơn đối với hắn không tệ. Đáng tiếc cảnh còn mà người xưa đâu, hơn ba mươi năm trước U châu kinh qua một cơn đại biến, Linh Dược Sơn cũng đã dời đi.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra nhưng chỉ chốc lát sau lộ ra vẻ kinh hãi.
“Thiếu gia…”
Nguyệt nhi rất ít thấy sắc mặt hắn như vậy thì không khỏi lo lắng. Lâm Hiên trầm lặng không đáp mà hóa thành một đạo kinh hồng bay vào bên trong Linh Dược Sơn.
Nơi này là thánh địa đan đạo khi xưa sao?
Tổng đàn Linh Dược Sơn vốn được kiến thiết trong vùng hỏa diệm sơn nhưng đã mấy vạn năm chưa từng phun ra, tài nguyên địa hỏa phong phú có thể dùng để luyện chế tiên đan. Thậm chí có nơi thần bí sâu trong núi, địa hỏa bên trong có thể sánh với kỳ lân hỏa mạch.
Nhưng Linh Dược Sơn hôm nay, khắp nơi chỉ là một vùng núi hoang tàn, không ít khe nứt còn có nham thạch nóng chảy cuồn cuộn…
Lâm Hiên nhướng mày, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ thoải mái: “Trách không được Linh Dược Sơn phải dời đi. Sau khi dung nham phun trào, địa hỏa cũng không còn mà linh mạch đã bị phá hủy”.
Lâm Hiên lẩm bẩm nói, không biết hỏa diệm sơn này phun ra là ngẫu nhiên hay là có ẩn tình gì khác bên trong.
Chỉ chốc lát sau chân mày hắn chợt động, trên mặt lộ ra vài phần hứng thú: “Ồ, quanh đây lại còn tu tiên giả, chẳng lẽ là đệ tử Linh Dược Sơn ta, cố hương khó rời nên ở lại nơi này”.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên không do dự hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía có linh lực chấn động ở phía trước.
Cách tổng đàn Linh Dược Sơn khoảng hơn năm mươi dặm, rất nhanh một ngọn tiểu sơn cao chừng trăm trượng lọt vào trong mắt.
Linh mạch dưới núi này rõ ràng đã hỏng song không biết vì sao lại hình thành một tuyền nhãn mới. Đương nhiên linh mạch hiện tại hết sức thấp kém. Các tông môn phái gia tộc có chút thế lực cũng không để vào mắt.
Nơi đây có tu tiên giả thì quá nửa là tu vị không cao, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra vài phần thất vọng.
Bất quá nếu đã tới nơi này, hắn cũng định tìm hiểu xem có chút tin tức gì liên quan đến Linh Dược Sơn khi xưa hay không
Mắt thấy tại chân núi có dựng một số phòng ốc, còn có một tầng ánh sáng mờ ảo, không cần phải nói là cấm chế nào đó.
Loại trận pháp thấp kém này Lâm Hiên tiện tay có thể bài trừ, song thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ không làm cái chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này.
Lâm Hiên hơi suy tư rồi đem khí thế phóng ra. Nhất thời một cỗ linh áp khiến sắc trời ảm đạm, gió lớn xuất hiện, hoa cỏ cây cối đều rung rinh không ngừng.
Bịch bịch mấy tiếng, vài tên đệ tử tu vị thấp nhất nơi đó quỵ xuống, sau đó hai đạo hào quang lóe sáng, một trước một sau bay vút qua bên này.
Hiện tại Lâm Hiên đã thu hồi linh áp chắp tay sau lưng. Thì ra một nam một nữ còn rất trẻ, niên kỷ chừng mười bảy mười tám. Tu vị càng không đáng nhắc, là Linh Động kỳ thái điểu!
Lâm Hiên vốn muốn đánh động tu sĩ tu vị cao nhất ở đây tới, không ngờ lại là hai hài tử không biết trời cao đất dày.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua hai người, nam tử nọ trông đôn hậu cẩn trọng, về phần nữ hài tử vẻ mặt trông khá lanh lợi, đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ bướng bỉnh khiến người phải chú ý.
Hai người nhìn Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ mặt bất an. Người này tuổi còn trẻ, mà tu vị lại sâu không lường được, phụ thân cũng còn thua xa mới bằng. Chẳng lẽ là tu sĩ Ngưng Đan kỳ? Vậy cần phải ứng phó cho tốt, nếu không một lời khiến đối phương nổi giận sẽ mang đến họa diệt môn cho gia tộc.
Thiếu niên kia đang muốn mở miệng thì Lâm Hiên lại khoát tay chặn lại: “Gia chủ ở các ngươi đâu, gọi hắn tới gặp ta”
“Khởi bẩm tiền bối, gia phụ đã đi ra ngoài, chuyện ở nơi này do huynh muội vãn bối chủ trì, người có chuyện xin cứ phân phó” Thiếu niên nọ cung cung kính kính nói.
“Ngươi…” Lâm Hiên cũng không biết nói gì, hai tiểu tử Linh Động hậu kỳ này lại được chủ trì, gia tộc này không phải là quá nhỏ sao.
Thở dài Lâm Hiên đang muốn thuận miệng hỏi vài câu đột nhiên hai mắt hơi khép, một đạo kinh hồng xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.
“Phụ thân đã trở về” Thiếu nữ dễ nhìn nọ mừng rỡ còn thần tình Lâm Hiên có vài phần kinh ngạc, không nghĩ ở đây lại có thể gặp được cố nhân.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 289: Cửu Chuyển Diệu Tâm Đan