Tân Nguyệt nhặt giày Vân Diệp chạy làm rơi tới, che miệng cười trộm, nói nhỏ:
– Tối nay không được hôn thiếp, vừa rồi bị lợn no hôn, mất mặt hầu gia.
Vân Diệp chán nản ngã xuống ghế tựa, Đại Nha vội lau mặt cho ca ca, giờ chỉ còn nha đầu này làm người tha yêu thương thôi, còn lại chẳng đứa nào tốt cả, giao dục kiểu buông thả của Vân Diệp hoàn toàn thất bại.
Tiểu Đông thành đồ tham tiền, suốt từ sáng tới tối đếm đi đếm lại xâu tiền của mình, nếu thấy số lượng không vừa lòng sẽ kéo áo ca ca chỉ xâu tiền, ý bảo Vân Diệp làm đầy xâu cho nó, nói chung là Vân Diệp đã làm đầy xâu tiền cho nó rất nhiều lần, nhưng không biết đi đâu, giờ vẫn cứ đi tìm ca ca xin tiền suốt.
Tiền tài là vật ngoài thân, hầu gia chưa bao giờ để ý, mấy chục đồng, chuyện vặt, xin là cho, tới hôm qua Tiểu Đông bắt đầu không xin tiền đồng nữa, còn nhét cho y một đống, rồi móc trong túi ca ca ra hai đĩnh bạc mới thỏa mãn cầm đi, lúc này mới khiến Vân Diệp chú ý.
Hiện giờ không biết vì sao bạc bắt đầu lên giá, một đĩnh bạc đổi lấy một nghìn tiền đồng đã không còn nữa, hiện phải một nghìn một trăm đồng mới đổi được một lượng bạc, nha đầu này từ đâu mà biết, chẳng nhẽ nó là cao thủ tài chính bẩm sinh.
Tiểu Nam thích nhất là vào bếp chế món ăn, từ lần ca ca dùng trứng gà, đường, bột mì nước thành thứ bánh ga-tô cực mềm mốp cho thẩm thẩm là nó mê thứ này, mềm xốp thơm, vào miệng là tan, là thứ bánh nó thích nhất. Nhưng ca ca lười lắm, không muốn làm thường xuyên, mình cầu xin hai lần, còn bị nãi nãi mắng, nói là không cho ca ca xuống bếp nữa.
Tức lên, tự xuống bếp làm, có gì đâu chứ, chẳng qua là trứng gà, đường với bột mì thôi mà? Trong một ngày nó nướng tám lần, Vân Diệp nếm tám lần, làm y ăn tới mức làm y muốn đánh người, chỉ sướng cho con lợn của Tiểu Nha. Không chịu nổi nữa, dạy nó làm bánh, hiện giờ nó biết cho mứt quả lên bánh, cả ngày không ăn cơm, chỉ ăn bánh, miệng ăn tới hồng hồng, béo hết mức rồi.
Tiểu Tây, Tiểu Bắc còn đỡ một chút, trừ thích nghịch gậy ra thì không có sở thích nào khác, trong phòng toàn là tiểu đao, tiểu thương, tiểu cung do Trình Xử Mặc tặng, buổi sáng theo Vượng Tài chạy bộ trong hoa viên, tới tối cầm cung nhắm đầu hương luyện nhãn lực.
Toàn do tên khốn Trình Xử Mặc tạo nghiệt, không biết từ đâu mời ra một nữ sư phụ dở dở ương ương, không học chữ, không học thêu thùa may vá, chỉ biết luyện võ, tiểu cô nương xinh đẹp như thế mà suốt ngày mặc như con trai, Vân Diệp sắp không nhận ra nữa rồi.
Làm Vân Diệp thương tâm nhất là Nhuận Nương, sớm tối ngong ngóng đợi Tần gia đến đón, đại cô nương chẳng biết thế nào là xấu hổ, cứ nói Tần gia có hai con linh miêu đẹp lắm, không dám nói tới Tần Sương, nói tới Tân Sương là Vân Diệp giận. Linh miêu là loại mãnh thú, nãi nãi không cho mang về nhà, cả nhà toàn phụ nữ trẻ nhỏ, ai bị thương thì không hay.
Nhất Nương đang học tập lễ nghi, làm Vân Diệp thấy mà thương, ngồi một chỗ không nhúc nhích cả canh giờ, mồ hồ chảy xuống, lau cũng không cho, vốn định xông vào, bị thẩm thẩm ôm chặt lấy cầu khẩn:
– Biết cháu thương muội tử, nhưng nữ tử nhất định phải qua ải này, nếu không gả đi người ta sẽ nói nữ nhi của Vân gia không hiểu quy củ, mất mặt Vân gia.
– Hừ, Vân gia đã có cháu đứng đầu Trường An tam hại rồi, còn thể diện nào nữa, muội tử của cháu phải sống tự do thoải mái, ai dám ức hiếp nó, cháu lấy mạng.
Cuối cùng Nhất Nương lương thiện khóc nói mình chịu được, không cần ca ca lo, Vân Diệp chỉ đành thở dài, một mình ra hoa viên ngủ, ngủ một giấc không chừng quên hết phiền não.
An toàn trong nhà gần như là bài toán không có lời giải, nằm suy nghĩ mãi vẫn không có giải pháp, Vân Diệp quyết định đánh bạo ra ngoài, dò đường cho người trong nhà, đó là chức trách của nam đinh duy nhất. Trong lòng có tâm tình gần như bi tráng, lão binh nấp ở chỗ kín, trong tay cầm loạt binh khí kiểu cung nỏ, sẵn sàng giải quyết nguy cơ.
Nãi nãi cho rằng Vân Diệp tới thư viện giảng bài như thường lệ, thẩm thẩm cô cô cũng không để ý, Tiểu Nha nhao nhao đòi đi cùng, nhuyển giáp dưới áo bào là chút phòng hộ cuối cùng của Vân Diệp, cười cáo biệt người nhà không hay biết gì, y gian nan bước ra khỏi nhà.