“Ông đây bảo mày khai chứ không phải bảo mày uy hiếp!”
Anh ta nắm lấy tóc của Diệp Cưồng, hung dữ nói: “Ông đây cũng không sợ chết. Sự uy hiếp của mày ngoại trừ làm cho mày phải chịu đòn ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả, rõ chưa?”
Diệp Cuồng làm sao ngờ được, mình rõ ràng là đệ tử đác ý của Diệp Tâm Hỏa lại có một ngày thê thảm như vậy.
Bị một vài người trong giới xã hội đen ấn xuống đất dần cho.
Gã hận!
Gã rất hận!
Gã muốn phản kháng, muốn gi ết chết tất cả đám người anh Cẩu, nhưng bây giờ gã không có cơ hội, thậm chí ngay cả mình có thể sống sót hay không cũng không biết.
“Tôi… Tôi biết rồi: Gã vẫn chỉ có thể ăn nói khép nép, bằng không gã không nghi ngờ tàn thuốc của anh Cẩu sẽ cảm thẳng vào mắt gãt Đây là một đám người điên.
Không thể không nói, sau khi không lựa chọn dùng sách lược lấy đức thu phục người, chuyện tra hỏi lại thuận lợi hơn nhiều.
Cho dù là Diệp Cuồng, cho dù gã nổi danh ở phương bắc, còn được gọi là Mãnh Hổ, nhưng rơi vào trong tay của đám người anh Cẩu lại chẳng khác nào một con mèo.
Sáng sớm, ăn sáng xong, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đi tới tập đoàn Lâm thị, sau đó lập tức đến sân huấn luyện ở khu ngoại thành.
Một đêm, đám người anh Cẩu chắc hẳn đã hỏi được chuyện nên hỏi rồi chứ?
Trong kho hàng, vẻ mặt Diệp Cuồng tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, cả người dường như sắp suy sụp rồi.
Rơi vào tay đám người anh Cẩu, Giang Ninh có thể hiểu được gã.
Đám súc sinh này thật sự bát đầu ra tay thì người bình thường không thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn họ đâu.
Dù sao, đám người anh Cẩu đều từng sống ở tầng dưới cùng, đánh người nhiều năm.
“Đại cai”
Thấy Giang Ninh tới, anh Cẩu tiến lên, mỉm cười nói: “Bọn em đã hỏi xong rồi.”
“Là lấy đức thu phục người sao?”
“Đương nhiên, đại ca đã dạy bảo, bọn em luôn ghi nhớ ở trong lòng là phải lấy đức thu phục người!”
Anh Cẩu vỗ ngực, những người khác cũng liên tục gật đầu.
Giang Ninh hài lòng cười.
Hản đi tới trước mặt Diệp Cuồng, Diệp Cuồng liền ngẩng đầu lên.
“Mày… mày là ai?”
Giọng gã hơi yếu ớt.
Người không biết còn tưởng rằng tối hôm qua gã bị ba mươi tên đàn ông của anh Cẩu làm gì.
“Tôi là Giang Ninh”
Giang Ninh nói: “Cậu vào địa bàn của tôi giết người, đã hỏi qua tôi chưa?”
“Giang Ninh?”
Trong đầu Diệp Cưồng căn bản không có ấn tượng gì về cái tên này, cả phương bắc cũng không có tên này.
Gã lắc đầu, cười lạnh: “Bây giờ biết thân phận của tôi rồi, còn không thả tôi ra?”
“Nếu để cho sư phụ của tôi biết…
“Bốp!”
Gã còn chưa nói dứt lời, Giang Ninh đã tát một phát, vả bay luôn hai cái răng trong hàm răng của Diệp Cuồng.a