Ông ta hiểu rõ, một câu nói của thành chủ Hoài Thành có thể thay đổi số phận của ông ta Sau này.
Thành chủ Hoài Thành thản nhiên nói: “Đứng dậy nói chuyện đi!”
Hoài Trấn không dám trái lời, vội đứng lên: “Vâng, thưa bố!”
Thành chủ Hoài Thành chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trầm giọng nói: “Năm đó, Mục thành chủ đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, khi đó, ngay cả ta cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ”.
“Bây giờ, tuy chân ông ta tàn tật nhưng nền tảng võ thuật vẫn còn đó, nếu ta không đoán sai, thực lực của ông ta vẫn ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
“Nếu ngày nào đó, chân ông ta khỏi hẳn, chắc chăn thực lực của ông ta sẽ tiến bộ”.
Hoài Trấn thận trọng hỏi: “Mục thành chủ mạnh đến thế ư?”
Thành chủ Hoài Thành nói: “Cũng không phải là thực lực của ông ta khiến ta không dám ra tay với Mục phủ, mà bởi vì ở Mục phủ, không chỉ có một cao thủ hàng đầu như ông ta”.
Hoài Trấn lập tức giật mình: “Chẳng lẽ Mục phủ vẫn còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác à?”
Thành chủ Hoài Thành lắc đầu: “Dưới trướng Mục thành chủ có một vị kiếm khách hàng đầu, tên là kiếm khách Ảnh Tử, tuy ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng kiếm của ông ta lại là linh khí”.
“Kiếm khách Ảnh Tử nắm giữ linh kiếm, tuy chưa đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhưng cũng không kém nhiều”.
Nghe thấy thế, Hoài Trấn lập tức biến sắc, kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải là Mục phủ có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong tr?”
Lúc này thành chủ Hoài Thành mới quay người lại, nhìn về phía Hoài Trấn: “Chính vì lẽ đó, ta mới không mở rộng tới Thiện Thành, bằng không, chỉ mình Mục thành chủ có thể ngăn cản được bước tiến của ta chắc?”
Lão ta nói rồi quay người rời đi.
Hoài Trấn vội đuổi theo: “Bố, bố định đi đâu Nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói thế, Hoài Trấn lập tức biến sắc.