Anh nói rồi bỗng duỗi năm ngón tay ra, ngoắc về phía chén trà trước mặt Mục thành chủ.
Trà trong chén như có sinh mạng, bỗng bay ra khỏi chén, hóa thành một con rắn nước, quấn quanh tay Dương Thanh.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục thành chủ trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Mục thành chủ kinh ngạc nói: “Sao có thể?
Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng không làm được điều đó!”
“Đi đi!”
Dương Thanh bỗng khoát tay, con rắn nước đang quấn quanh tay anh bay ra ngoài cửa sổ.
“Âm!”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, rắn nước đâm vào núi giả bên ngoài cửa sổ, một hòn đá nhỏ lập tức bị đánh nát.
Đến giờ Mục thành chủ mới xác định, Dương Thanh đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy thật, còn vận dụng vô cùng thành thạo nữa.
Một lúc lâu sau, Mục thành chủ mới nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Khó trách thành chủ Hoài Thành muốn giết cậu, với thiên phú võ thuật của cậu, nếu là kẻ địch, một khi để cậu sống sót rời đi, thành chủ Hoài Thành sẽ không thể yên giấc!”
Mục phủ trước Dương Thanh cười khổ: “Thực lực của tôi bây giờ không thể uy hiếp được thành chủ Hoài Thành”.
Mục thành chủ gật đầu: “Chỉ cần trong tay cậu không có linh khí là tốt rồi, bởi vì với thực lực của cậu bây giờ, nếu tin cậu có linh khí bị truyền đi, tình cảnh của cậu sẽ nguy hiểm lắm đấy”.
“Tôi cũng biết cậu tạm thời chưa thể tin tưởng †ôi hoàn toàn, thế nên cậu không muốn nói thật rất nhiều chuyện với tôi, nhưng không sao, tôi có thể hiểu được”.