Tần Hạo Kiệt nói xong, trực tiếp giơ ngón giữa ra với Đông Phương Hạ, vô cùng khinh bỉ Đông Phương Hạ. Đọc truyện tại [ trùmtr uуện.o rg ]
Đông Phương Hạ thấy vậy cười ha ha! Sau đó, đá Tần Hạo Kiệt một cái, mắng; “Tôi không ra gì, nói sớm với cậu, cậu còn yên tâm huấn luyện không? Có lẽ đã sớm đi chuẩn bị mìn rồi!”
Đông Phương Hạ quá hiểu Tần Hạo Kiệt, tên này là người không sợ trời không sợ đất, hận Tào Bang đến xương cốt, sớm hận không thể kiếm tên lửa đạn đạo nổ tất cả người của Tào Bang thành nước sốt thịt!
Tần Hạo Kiệt cười he he!: “Đùa thôi, đùa thôi! Đừng coi là thật, lúc nào các cậu ra tay?”
Để không cho Tào Bang có cơ hội và thời gian chi viện, lần này không những Đông Phương Hạ chỉ huy, còn để hai cao thủ như Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cùng đi.
Anh vừa đến lối ra của võng đạo, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đã đợi ở đây từ lâu! Phía sau họ, trong võng đạo dài, còn có ba mươi tử sĩ và hai trăm anh em của Thiên Lang Đường! Trong tay mỗi một người đều cầm đao thép sáng bóng, mặt vô cảm, toàn thân tỏa ra sát khí bừng bừng.
Tần Hạo Kiệt thay trang phục của các anh em Thiên Lang Đường, cũng đứng trong đội ngũ!
Đông Phương Hạ nhìn các anh em một lượt, thầm gật đầu, sau đó hộ một tiếng.
“Xuất phát!”
Anh em tử sĩ luyện tập nghiêm khắc lập tức phân các anh em của Thiên Lang Đường thành ba tổ, đi ra lối ra của võng đạo với tốc độ nhanh nhất, động tác thống nhất, cùng một tốc độ! Biến mất ở nơi này như làn sương đen!