Diệp Thành chợt dừng lại, dậm chân xuống đất, mượn lực đàn hồi của chiến đài rồi bắn ra như một viên đạn đại bác, theo tiếng rồng gầm dữ dội, hắn vung ra một chưởng long ảnh kim sắc huyền ảo.
“Bí pháp Hàng Long của Man tộc”, khi Diệp Thành sử dụng bí thuật Hàng Long, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không lại một lần nữa ngạc nhiên.
Ầm!
Khi bà ta còn đang kinh ngạc thì Cửu Thiên Huyền Linh Ấn và long ảnh Hàng Long đã va vào nhau, sóng âm kinh thiên động địa khiến cho rất nhiều đệ tử phải bịt tai, thậm chí còn có người chảy máu mũi ngay tại chỗ, trong đầu văng vẳng tiếng nổ vang.
Lại nhìn lên chiến đài, chiêu bí thuật mạnh mẽ này không làm gì được Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn không hề dịch chuyển, ngược lại Diệp Thành đã hộc máu bước lùi về.
“Khoảng cách rất lớn!”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cảm thán.
“Hả cai không phải người cùng đảng cấp”, Tư Đồ Tấn vuốt râu: “Cơ Tuyết Băng không chỉ là Huyền Linh Chi Thể mà còn là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, cách cả một cảnh giới lớn mà!”
“Mặc dù vậy nhưng trụ được qua ba hiệp của Cơ Tuyết Băng đã đáng tự hào lắm rồi”.
Uỳnh!
Khi mấy người đang trò chuyện thì Diệp Thành trên chiến đài lại một lần nữa bị Cơ Tuyết Băng hất văng, khi hắn tiếp đất in sâu hai dấu chân trên chiến đài, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, lại phun ra một ngụm máu.
“Ép mình phải sử dụng toàn lực đây mà!”, Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, sau đó nắm chặt hai tay, sức mạnh toàn thân điên cuồng hội tụ về cổ tay.
Ù! Ù!
“Nghịch thiên!”
“Khi đấu với Vân Nhi, hắn không sử dụng hết toàn lực sao?”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, dù sắc mặt u ám nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Diệp Thành khiến ông ta phải sửng sốt, bởi ông ta biết một nghìn bảy trăm năm mươi cân với một người ở cảnh giới Nhân Nguyên mà nói có ý nghĩ thế nào.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn xuống cho Diệp Thành rồi sao?”, bên phía Hằng Nhạc Tông, Sở Linh thảng thốt nhìn Sở Huyên.
“Ta… ta tưởng muội tháo chứ?”, Sở Huyên cũng ngỡ ngàng nhìn Sở Linh.
Hai người sững sờ nhìn nhau khiến cho mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngạc nhiên tột đỉnh, chính họ cũng không biết Diệp Thành luôn mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân chiến đấu.
“Trí nhớ thật kém”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức day đầu mày.