Không nói một lời, cô đã mang mấy đứa trẻ đi dưới con mắt của vị vua đế chế kinh doanh trẻ tuổi nhất châu Á, xong còn có thể làm cho hắn tìm không thấy bất kỳ tung tích nào.
Nếu không phải con em họ ngu xuẩn kia báo tin, chỉ sợ bây giờ bọn họ còn chưa tìm được người của cô.
Tuy nhiên, người cung cấp thông tin này cũng khiến Hoắc Tư Tước phải bội phục cô một lần nữa!
Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, người đứng sau lưng trợ giúp cô lại là một gia tộc quyền quý tiếng tăm lừng lẫy của nước Anh.
Thật tuyệt vời, người phụ nữ này.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi vào sao?”
Lâm Tử Dương nhìn trong gương chiếu hậu thấy vị BOSS ngồi sau lưng, sắc mặt đã băng lãnh như tuyết đến mức muốn giết người, da đầu anh có chút tê dại hỏi.
Với một hình ảnh như vậy, thật khó để hắn không giết ai đó.
Con trai, vợ, đều ở trong nhà người đàn ông khác, lúc này còn đang trình diễn một hồi hình ảnh tương thân tương ái.
Lâm Tử Dương không đành lòng nhìn thẳng!
“Chờ ở đây cho tôi!”
“Hả?”
Lâm Tử Dương chỉ kịp “À” lên một tiếng, hắn đã đi xuống. “Phanh” cửa xe bị đóng lại, đảo mắt nhìn bên ngoài liền không có bóng dáng của hắn.
Mẹ ơi, sát khí thật lớn!
Xong rồi, anh có nên gọi thêm mấy vệ sĩ tới đây hay không? Nếu lát nữa đánh nhau thì sao? Đây chính là sơn trang Raymond, tổng giám đốc chỉ có một mình phải làm sao?
——
Trong sơn trang.
Ôn Hủ Hủ đang ở bữa tiệc cùng Raymond và những người bạn của anh ta thoải mái trò chuyện.