Dương Thanh nói với vẻ lo lắng: “Chắc là không đâu?”
Hoài Lam nói: “Gũng có khả năng này, kiếm khách Ảnh Tử có thể lặng lẽ giết Đinh Xương trước mặt Đinh Vũ, tức là thủ đoạn ẩn núp của ông ta vô cùng cao siêu, nhỡ khi Đinh Vũ và Đinh Xương nói về dao găm linh khí, đối phương nghe được thì sao nào?”
Nghe thấy cô ta nói thế, mặt Dương Thanh tái nhợt.
Anh đã nhận ra tâm quan trọng của dao găm linh khí, một khi tin này bị lộ, chắc chản tình cảnh của anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lúc đó, Mục thành chủ còn đối xử với anh như trước ư?
Đúng lúc này, Mục Hoa tới, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, Mục thành chủ cho mời!”
Nghe thấy Mục Hoa nói thế, đám người Dương Thanh hơi biến sắc.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Mục thành chủ tìm tôi có chuyện gì?”
Mục Hoa khẽ lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi không tiện hỏi nhiều về chuyện của thành chủ, phiền cậu Thanh đi với tôi một chuyến!”
Dương Thanh gật đầu: “Được!”
Lão Cửu bồng chắn trước mặtDương Thanh, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu Dương Thanh gặp chuyện gì, tôi cam đoan sẽ khiến Mục phủ phải trả giá đắt!”
Mục Hoa thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Có phải mọi người hiểu lầm gì không? Thành chủ rất coi trọng cậu Thanh, sao lại để cậu Thanh gặp chuyện chứ? Mọi người yên tâm, tuy tôi không biết thành chủ tìm-cậu Thanh làm gì, nhưng chắc chắn thành chủ sẽ không gây bất lợi cho cậu ấy”.
Dương Thanh cũng nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, ông cứ yên tâm, Mục thành chủ sẽ không gây bất lợi cho tôi đâu”.
Lúc này lão Cửu mới nhường đường, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vẻ lo lắng.
Mục Hoa nhanh chóng dẫn Dương Thanh tới _.
chỗ Mục thành chủ.