Vũ khí quang hoa các màu thất tình lục dục lóng lánh lay động, pháp lực dao động cường đại giống như sắp hủy thiên diệt địa vậy, thiên địa trở nên biến sắc, từng mảng lớn núi rừng sông hồ sụp đổ.
Câu Việt đứng ở trước đại môn của Vương phủ, cờ lệnh trong tay vung lên, một màn hào quang mông lung giữ chặt lại cả tòa núi ở bên trong Vương phủ. Pháp lực dao động trời long đất lở như sóng thần vậy đánh thẳng tới lập tức bị màn hào quang có phòng ngự lực cường hãn đó chậm lại. Trên màn hào quang hiện lên tầng tầng gợn sóng như biển rộng, Câu Việt đứng chắp tay điềm tĩnh không nao núng xem cuộc chiến.
Chung quanh hết thảy tựa hồ đều bị phá hủy trong nháy mắt rồi, duy chỉ có ngọn núi dưới chân Câu Việt lù lù bất động.
Hơn mười Hắc y nhân đeo mặt giả hiệu đột nhiên từ trong vương phủ đi ra, bày hình chữ nhất đứng ở phía sau lưng Câu Việt.
Động tĩnh lớn như vậy cho dù là kẻ điếc cũng nghe đến rồi, kinh động khiến tất cả trong vương phủ mọi người đều xông ra, nhưng thấy trong vương phụ không biết từ đâu ùa ra một lượng lớn giáp sĩ mắt nhìn chằm chằm hết thảy trong vương phủ, phòng ngừa trong vương phủ có bất kỳ dị động nào, khiến cho không ít người sợ tới mức ngay cả cũng không dám thở mạnh.
Đứng ở trên nóc nhà các trang viên trong vương phủ, các gia quyến ai ai cũng sắc mặt đại biến, sợ hết hồn hết vía. Quảng Mị Nhi nửa ôm lấy cánh tay mẫu thân, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch. Cảnh tượng thiên địa này tựa hồ sắp bị hủy diệt vậy, quá dọa người rồi! Quảng Mị Nhi chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, mặc dù có đại trận phòng hộ cường đại phòng ngự, nhưng vẫn cảm giác được dưới chân rung động, khiến cho ai cũng cảm giác vương phủ tùy thời tùy khắc đều có khả năng bị lật ngược.
Đối với đại đa số gia quyến trong vương phủ mà nói, chưa bao giờ nghĩ qua đường đường là bên ngoài phủ Thiên vương có thể xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.
Mị Nương đồng dạng cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn chung quanh, phát hiện đột ngột xuất hiện rất nhiều giáp sĩ cũng đều rất lạ mặt, bản thân mình dường như ngay cả thấy cũng chưa thấy qua. Có chút hoảng sợ nói:
– Vương gia. Vương gia đâu?
Đúng lúc này, một vị hồng giáp đại tướng bay vượt đến, đáp xuống trên nóc nhà, chắp tay nói:
– Vương Phi, Vương gia thỉnh Vương Phi và tiểu thư đi qua một chuyến.
Hai mẹ con tự nhiên là luống cuống không kịp ngừng theo sát theo, lúc này đối với các nàng mà nói, chỉ có ở bên cạnh Vương gia mới có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.
Trên ban công ngắm cảnh tốt nhất trong Nội viên, trên trường án bày rượu thịt thức ăn đầy đủ, Quảng Lệnh Công lẳng lặng ngồi đó uống cầm chứng, mắt lạnh bình tĩnh nhìn cảnh long trời lở đất phía ngoài.
– Mị Nương lên tới lầu cũng không đoái hoài tới lễ nghi, chạy tới trước mặt Quảng Lệnh Công, hoảng sợ nói:
– Vương gia, đây là thế nào rồi vậy?
Quảng Lệnh Công nghiêng đầu mỉm cười:
– Mị Nương, thật lâu không có nghe nàng đánh đàn rồi.
“…”
Sắc mặt Mị Nương có chút trắng bệch, không nói nên lời, cuối cùng dưới ánh mắt có lực của ông ta nhìn chăm chú, bước chân trở nên có chút bấn loạn đi qua cạnh án nhỏ ở một bên, kéo váy ngồi xuống, lấy cổ cầm ra đặt lên, tiếng đàn đinh đinh đông đông dưới mười ngón nhỏ và dài của nàng xoay sở cất lênh trên nên những tiếng nổ thật to phía ngoài. Chẳng qua là tiếng đàn rõ ràng có chút bấn loạn, như nổi lòng của Mị Nương.
Quảng Lệnh Công lại hơi vẫy vẫy tay với Quảng Mị Nhi. Quảng Mị Nhi có chút hoảng loạn nhanh chóng đứng ở một bên rót rượu cho ông ta.
Phía ngoài long trời lỡ đất, Quảng Lệnh Công lại có vẻ như chuyện không liên quan đến mình bình thường ngồi trên cao lầu giơ chén lên từ từ nhấp nháp, mi mắt thờ ơ lạnh nhạt.
Sự bình tĩnh của ông ta dần dần tạo cho hai mẹ con sự trấn an cực mạnh, dần dần khiến cho hai mẹ con trấn định lại.