Nàng nói liên tục xuất thân của hai người và nguyên nhân bị cách chức.
– Bổn cung quả nhiên không nhìn lầm người, quả nhiên không khiến cho bổn cung thất vọng.
Sau khi Hạ Hầu Thừa Vũ nghe xong, khuôn mặt vẻ hưng phấn, hai tay nâng bụng bự bước nhanh đi tới đi lui, thầm thì trong miệng.
Thiên ông phủ đệ, bên trong cấm viên. Hạ Hầu Thác đứng dưới cây lớn kình thiên nhắm mắt suy tư.
Khấu Thiên vương phủ, bên trong tam bổn đường, Khấu Lăng Hư ngồi sau bàn. Thân thể tựa vào trong cái ghế rộng lớn nhắm mắt không nói. Ba huynh đệ Khấu gia đứng dưới với thần tình khác nhau. Tin tức bên Quỷ Thị truyền đến thật sự là quá làm cho bọn họ chấn kinh rồi, không ngờ lại có Hiển Thánh cao thủ đầu phục dưới trướng Ngưu Hữu Đức dưới trướng. Điều này không khỏi cũng quá không thể tin nổi rồi, dựa vào cái gì chứ.
– Đi thăm dò một chút, nhìn một chút Bắc Quân có Hiển Thánh tu sĩ bị cách chức hay không. Tình cảnh và trạng huống như thế nào?
Khấu Lăng Hư nhắm mắt ngồi trong ghế, nhàn nhạt lên tiếng.
Khấu Tranh lên tiếng:
– Phụ thân, Bắc Quân hẳn không có, Hiển Thánh tu sĩ bị cách chức không phải là chuyện nhỏ, có chuyện như vậy chúng ta không có khả năng không biết.
Bình! Khấu Lăng Hư đột nhiên vỗ bàn, cả cái bàn bể rầm rầm một vùng đất, ba huynh đệ hoảng sợ, đều gương mặt sợ hãi. Ngay cả Đường Hạc Niên cũng bị điều đột ngột này làm cho kinh ngạc một chút.
– Đầu ngươi nước vào rồi sao? Hiển Thánh không có. Hóa Liên có hay không? Tra xét! Lập tức đi thăm dò cho bổn vương!
Khấu Lăng Hư phát ra tiếng gầm thét giận không kềm được. Khí thế đột nhiên bạo phát ra đó cực kỳ khiếp người.
– Dạ vâng!
Khấu Tranh sợ hết hồn hết vía chắp tay đáp ứng, nhanh chóng xoay người rời đi. Khấu Cần và Khấu Miễn cũng đi theo lặng lẽ lui xuống.
Ra tam bổn đường, nhìn thấy tình hình của lão đại ủ rũ âu sầu mà đi, Khấu Cần có vài phần nhìn có chút hả hê truyền âm nói với Khấu Miễn.
– Ngươi nhìn một chút, bình thường một bộ dạng của người kế vị khoe khoang trước mặt chúng ta, giờ này không ngờ lại nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy, đích thực buồn cười.
Có chỗ nào buồn cười hay sao? Khấu Miễn rất không nói nên lời. Lão đại rõ ràng nói chính là lời nói thật, chẳng qua là tâm tình của phụ thân không tốt mà thôi.
Hạo Thiên Vương phủ, giữa đình đài thủy tại Hạo Đức Phương nắm chắc hai nắm đấm, mắt lộ ra sát cơ, khuôn mặt u ám.
Tô Vận cúi đầu đứng ở một bên.
Ầm! Hạo Đức Phương đột nhiên một quyền, lõm sâu vào trên một cây trụ hành lang phía trước, tức giận nói:
– Thanh Nguyệt tiện nhân, nếu sớm biết như vậy, bổn vương lúc trước nên chém tiện nhân đó!
Hắn không kiềm được phẫn nộ, chuyện ấy đã qua rất lâu sau đó rồi, đã bị người trong thiên hạ quên đi. Hắn cũng biết hắn lúc trước giáng chức Thanh Nguyệt là hắn làm sai rồi. Thanh Nguyệt lập được công lớn, nhưng mọi hành vi lúc trước của Thanh Nguyệt thật sự làm hắn phẫn nộ. Không ngờ lại muốn giết luôn cả Tô Vận. Nếu không phải Tô Vận vừa đúng lúc ở bên cạnh mình, không có mặt ở Tô gia, hậu quả kia hắn không dám tưởng tượng, tự tiện làm chủ như thế nào có một chút ý tứ xem trọng hắn. Mà hắn cách chức Thanh Nguyệt cũng không phải chỉ bởi vì Tô Vận, cũng có một nguyên nhân là tâm tình kiêu ngạo kể công do mới vừa đánh hạ thiên hạ Kỳ bộ vốn tồn tại rất phổ biến.