Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoài Trấn, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Nhưng ông lão hiểu, giờ chưa phải lúc khai chiến với phủ Hoài Thành, nếu chân ông lão khỏi hản, chỉ với thái độ hống hách vừa rồi của Hoài Trấn, ông ta đã biến thành một cái xác rồi.
Thấy Hoài Trấn dẫn người rời đi, sắc mặt của những người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành trở nên khó coi tới cực điểm.
Họ đã thương lượng răng Hoài Trấn sẽ ra mặt cho họ, nhưng bây giờ Hoài Trấn lại dẫn người chạy mất, bỏ họ ở đây.
Đúng lúc họ đang không biết làm sao, Mục thành chủ bỗng lạnh nhạt liếc họ, lạnh lùng nói: “Một đám ngu xuẩn, các người tưởng người của phủ Hoài Thành sẽ tốt bụng giúp mình thật ư?”
Mục thành chủ nói rồi bảo Mục Hoa: “Đẩy tôi vềt”
“Vâng!”
Mục Hoa vội đẩy Mục thành chủ rời đi.
Người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều ngơ ngác, Mục thành chủ không ra tay với họ, cứ thế tha cho họ à?
Đỉnh Xương nhìn về phía Đinh Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, đương nhiên Đinh Vũ cũng hiểu ý Đinh Xương.
Đỉnh Vũ bỗng nhìn về phía Mục thành chủ rời đi, mở miệng nói: “Mục thành chủ, Dương Thanh đã giết rất nhiều cao thủ của nhà họ Đinh chúng tôi, còn giết cả người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành nữa, ông bao che một người ngoài như thế, có phải hơi không ổn không?”
Xe lăn của Mục thành chủ bỗng ngừng lại, ông lão híp mắt nhìn chằm chăm vào Đinh Vũ: “Đinh Vũ, có phải ông nghĩ mọi người đều ngu không?”
Đinh Vũ thoáng sững sờ, lập tức thẹn quá hóa giận: “Mục thành chủ, ông có ý gì?”
Mục thành chủ cười lạnh, cũng không đáp lời Đinh Vũ mà nhìn về phía các chủ gia tộc đi cùng lão ta, lạnh lùng nói: “Các người đúng là ngu xuẩn, tại sao người của các người lại tới sân bay?
Tại sao người của các người chết hết, nhưng Đinh Xương vẫn sống?”
Nghe thấy thế, chủ của các gia tộc đều biến sắc, nhìn về phía Đinh Vũ.