Lão ta biết Mục thành chủ rất mạnh, nhưng sau khi chân Mục thành chủ bị tàn tật, lão ta tự thấy mình cũng có tư cách đánh với Mục thành chủ một trận.
Nhưng tới hôm nay, lão ta mới nhận ra mình đã xem thường Mục thành chủ rồi.
Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực cũng không giảm mấy, chỉ riêng với khí thế lan ra từ người ông lão, ít nhất ông lão đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đỉnh Vũ chợt nghĩ, nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ mạnh đến mức nào?
Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng có vẻ hoảng sợ, cũng như Đinh Vũ, họ cứ tưởng thực lực của Mục thành chủ sẽ yếu đi rất nhiều sau khi chân bị tàn tật, thế nên hôm nay họ mới dám tới gây áp lực cho Mục phủ với Hoài Trấn.
Nhưng bây giờ, họ lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Hoài Trấn nhìn chăm chằm vào Mục thành chủ: “Mục thành chủ, ông thấy việc đắc tội với thành chủ Hoài Thành vì Dương Thanh có đáng không?”
“Cút!”
Mục thành chủ quát, khí thế cuồng bạo ập thẳng tới chỗ Hoài Trấn.
Năm cao thủ mặc áo choàng đen thi nhau chắn trước mặt Hoài Trấn.
“Chán sống à!”
Mục thành chủ khoát tay, khí thế mạnh mế như đòn tấn công thực chất lao thẳng tới chỗ năm cao thủ mặc áo choàng đen đó.
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, năm cao thủ mặc áo choàng đen kia liên tục lùi về sau mấy bước, áo choàng đen trên người họ cũng bị khí thế của Mục thành chủ đánh bay.
“Đó là thứ gì thế?”
Khi thấy rõ mặt của năm cao thủ mặc áo choàng đen, mọi người đều biến sắc.
Trước đó, năm cao thủ mặc áo choàng đen này đều đeo mặt nạ, người khác không nhìn thấy mặt họ, chỉ cảm nhận được là họ rất khó lường.
Nhưng bây giờ, mặt nạ trên mặt năm người này đã bị Mục thành chủ đánh bay, để lộ bộ mặt thật của họ.