Có người lo lăng hỏi.
Đinh Vũ nhíu mày, cũng rất lo lắng, dù sao nơi này cũng là Mục phủ – thế lực mạnh nhất Thiện Thành, nhất là Mục thành chủ, ông lão từng có danh hiệu “Thành Chủ Tàn Nhấn”.
Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực vấn rất mạnh, lão ta cũng không biết Mục thành chủ mạnh tới mức nào.
Nhưng khi nghĩ tới việc bây giờ chỉ có lão ta và Đinh Xương biết chuyện Dương Thanh đang năm giữ dao găm linh khí, ánh mắt lão ta lại nóng rực lên.
Lão ta bỗng nhìn về phía Hoài Trấn ở cách đó không xa rồi nói: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu cũng thấy đấy, Mục phủ không coi bọn tôi ra gì hết, cậu không thể trơ mắt nhìn như thế mãi đúng không?”
Nghe thấy Đinh Vũ nói thế, chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành đều nhìn về phía Hoài Trấn.
“Đúng thế, thiếu thành chủ Hoài, hôm nay chúng tôi tới Mục phủ cũng vì cậu bảo chúng tôi tới”.
“Thiếu thành chủ Hoài, hay bây giờ cậu thấy.
chúng tôi đã đắc tội với Mục phủ nên định mặc kệ chúng tôi?”
Trong lúc nhất thời, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành thi nhau hỏi.
Hoài Trấn bước tới, mỉm cười: “Các vị cứ bình Tĩnh, xin hãy nghe tôi nói đây!”
Lúc này đám người mới yên lặng, ai cũng nhìn chăm chăm vào Hoài Trấn.
Hoài Trấn nói: “Trước hết, tôi muốn làm rõ một chuyện, tôi không bảo các vị tới, mà nhân vật quan trọng của gia tộc các vị bị giết, hung thủ đang ở Mục phủ. Các vị đã mời tôi tới Mục phủ với mình”.
Nghe thấy thế, mọi người đều có sắc mặt khó coi, Đinh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu định đẩy chúng tôi về phía đối lập với Mục phủ rồi mặc kệ à?”
Đỉnh Xương cũng nói với vẻ không vui: “Nếu thiếu thành chủ Hoài không định đối mặt với Mục phủ cùng chúng tôi, mời cậu rời khỏi Thiện Thành chol”
Tuy nhà họ Đinh cần sự hỗ trợ của phủ Hoài Thành, nhưng nếu Hoài Trấn chỉ định lợi dụng họ để đối phó với Mục phủ, họ cũng không phải kẻ ngu.
Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng nhìn Hoài Trấn với vẻ không vui.