Bất quá… Đáng tiếc, rất rõ ràng hắn thua cuộc, thanh âm nhàn nhạt kia nghe hắn thêm đến mười hai ức, không chút do dự, giọng nói vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, nhẹ nhàng khạc ra ba chữ.
– Hai mươi ức!
Ầm!
Thu Minh quản sự lần nữa té ngã trên đất.
Đứng mấy lần cũng không đứng lên được, cả người có chút chóng mặt, sắp điên rồi.
Thiệt hay giả?
Hai tỷ?
Phốc!
Chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, mép tràn ra máu tươi.
Những cái khác thua thì thôi, một mực kiêu ngạo vì tiền tài, bị một người không biết tên đánh cho không thể hoàn phu, để cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Hoa lạp lạp!
Không cần hắn nghi ngờ, thanh âm kim thiết va chạm, Hỏa Thần Tệ ở trên đầu mọi người giống như ánh nắng chiều, chiếu sáng tứ phương.
Mười ức Hỏa Thần Tệ!
Không có sai lầm chút nào!
– Ta nhận thua…
Lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng Thu Minh không có biện pháp nào.
Nhìn dáng vẻ tùy ý của đối phương, tựa hồ tiền tài vô cùng vô tận, so với người như vậy… trừ khi tìm chết!
– Ngụy lão bản, người ở trong sương phòng kia rốt cuộc là người nào? Giúp ta tra một chút…
Phun ra một ngụm máu tươi, nói ra nhận thua, Thu Minh quản sự buông lỏng không ít, quay đầu nhìn về phía Ngụy Bất Tân.
Thua thì thua, bất kể nói thế nào hắn cũng phải biết đối phương rốt cuộc là người nào, tại sao lại có tiền hơn Tụ Bảo Các!
– Được, ta sẽ để cho người điều tra… Lưu trưởng lão, ngươi đi qua một chuyến!
Không chỉ hắn tò mò, Ngụy Bất Tân cũng có chút kỳ quái, phân phó một câu, Lưu trưởng lão xoay người đi ra ngoài, mấy chục hô hấp sau, lần nữa đi tới, trên mặt cổ quái.
– Thế nào? Sương phòng đó rốt cuộc là người nào?
Thấy vẻ mặt của hắn, Ngụy Bất Tân nhíu mày hỏi.
– Cái đó… người trong sương phòng kia cho hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng phí, chỉ cần thân phận của hắn có thể giữ bí mật. Hai ức chính là của phòng đấu giá, cho nên…
Lưu trưởng lão mặt mũi lúng túng.
– Hai ức?
Ngụy Bất Tân cũng hít một hơi lãnh khí.
Nhiều Hỏa Thần Tệ như vậy, là không biết bao nhiêu năm tiền lời của phòng đấu giá a… Nhiều tiền như vậy, chỉ vì ém miệng… Mẹ kiếp, quả nhiên có tiền tùy hứng!
– Đáng ghét…
Thu Minh quản sự lần nữa lảo đảo.
Hắn luôn dùng tiền nói chuyện, biết uy lực của tiền, hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng phí, thật là thiên văn sổ tự!
Hắn chỉ cho đối phương năm trăm vạn, đối phương liền hưng phấn coi hắn là gia gia, người ta cho hai ức, loại hào phóng này, ai có thể chống cự!
Lúc nào Hoàn Vũ Thần giới xuất hiện một người có tiền như vậy? Hơn nữa vận dụng tiền, so với hắn còn thuần thục, nhắm thẳng vào nhân tính!
– Thu Minh quản sự, cái này… thật ngại, bảo vệ tin tức khách hàng là trách nhiệm của chúng ta. Cho nên…
Nghe được hai ức, Ngụy Bất Tân lập tức biết chọn lựa như thế nào, vội nói.
Không hổ là lão giang hồ, da mặt dày giống như tường thành, trước lời thề son sắt nói muốn tra tin tức của đối phương, vừa lấy tiền ra, lập tức trở quẻ.
– Rất tốt…
Thấy đối phương vô sỉ, mở mắt nói mò như vậy, Thu Minh quản sự tức giận đến lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Tụ Bảo Các tài đại khí thô, luôn lấy tiền đập người, vẫn là lần đầu tiên ăn thua thiệt như vậy.
– Đại nhân, có thể một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy, thân phận khẳng định không thấp, ta xem hôm nay không bằng… bỏ qua a!
Thấy ánh mắt đối phương tức giận, tựa hồ không chịu từ bỏ ý đồ, Ngụy Bất Tân nói.