Một lát sau có người tới gõ cửa.
Chỉ nghe tiếng Tô Huyền Vũ truyền tới: – Nghe nói Dương Khai về rồi?
Tô Nhan đáp: – Ừ, đang ở bên trong.
Tiếng Đại Trưởng lão Nguỵ Tích Đồng cũng ngay sau đó truyền tới: – Ngươi ra đây làm gì? Chẳng phải bảo ngươi lúc nào cũng ở bên cạnh chưởng môn sao?
Lời này, là nói với vị luyện đan sư kia.
Vị luyện đan sư đáp: – Dương sư điệt nói hắn có lời muốn nói với chưởng môn.
– Vớ vẩn! Nguỵ Tích Đồng lớn tiếng quát: – Chưởng môn hôn mê bất tỉnh rồi còn có thể nói cái gì nữa?
Đại Trưởng lão không rõ vì sao chưởng môn lại coi trọng Dương Khai như vậy, trước khi hôn mê chỉ nói duy nhất một câu là Dương Khai về hãy để hắn đến gặp người.
Mặc dù trước đó hắn dùng Ly Hợp Cảnh nhất tầng đánh bại Bạch Vân Phong nhưng cũng không đến nỗi để chưởng môn nhìn hắn với cặp mắt khác như vậy, chẳng lẽ chưởng môn thực sự coi hắn là người gánh vác Lăng Tiêu các trong tương lai?
Suy đoán này làm Nguỵ Tích Đồng rất khó chịu, quan hệ giữa lão với Dương Khai vốn đã không hoà hợp, tất nhiên cũng không muốn hắn đắc thế.
Lão đang nói thì bỗng dẫn mấy vị trưởng lão khác đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng đập vào mắt làm bốn vị trưởng lão đều chấn động, chỉ thấy Chân Nguyên trên người Dương Khai khởi động, hai tay ấn lên ngực chưởng môn rót Chân Nguyên vào đó.
– Hỗn náo! Nguỵ Tích Đồng giận tím mặt, chưởng môn thở hổn hển yếu ớt đến động cũng không động được làm sao có thể chịu đựng được để cho Chân Nguyên rót vào.
Đây chẳng phải là lấy mạng của người sao?
Tức giận quát một tiếng đưa tay tung một chưởng đánh về phía Dương Khai.
Hàn quang trong mắt Tô Nhan loé lên, nàng còn chưa kịp động thủ Tô Huyền Vũ đã ra một chưởng chặn đường chưởng phong của Nguỵ Tích Đồng.
Chưởng phong của hai người đụng vào nhau rồi cùng biến mất dạng.
– Nhị sư đệ ngươi làm gì? Nguỵ Tích Đồng ánh mắt lạnh băng nhìn Tô Huyền Vũ, nét mặt hiện vẻ bực tức.
Tô Huyền Vũ cố nén bực tức trong lòng, cau mày nói: – Ngược lại ta muốn hỏi Đại sư huynh muốn làm gì.
Nguỵ Tích Đồng lạnh lùng nói: – Ta làm gì? Ngươi nhìn xem tên tiểu tử khốn này đang làm gì., hỗn náo, ngươi còn không nhanh buông ra, muốn giết chết chưởng môn sao?
– Câm miệng! Dương Khai quay đầu, sắc mặt âm trầm quát to một tiếng.
Hắn vốn không thích Đại Trưởng lão Nguỵ Tích Đồng, vừa rồi lão lại ra tay với mình, nhưng dù sao lão cũng là vì lo lắng cho chưởng môn cho nên Dương Khai cũng không để ý, chỉ là lão quá tự cho là đúng nên cứ sồn sồn như vậy làm mình bực bội.
Nguỵ Tích Đồng sững sờ, lão hẳn không ngờ tên tiểu tử này dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình.
Đại Trưởng lão đang định xuất uy giáo huấn Dương Khai một trận thì nghe tiếng ho nhẹ truyền đến, Lăng Thái Hư trước đó mạng sống còn đang treo ngọn tóc lúc này lại cất tiếng nói: – Chớ ồn ào.
Giọng nói yếu ớt nhưng đúng là tiếng Lăng Thái Hư.
Thần sắc tứ đại trưởng lão lập tức kinh ngạc, ai nấy đều trợn trừng mắt, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được, sắc mắt đầy vẻ cổ quái tựa hồ như mình rơi vào ảo giác, nên vừa mới nghe thấy tiếng Lăng Thái Hư.
– Chưởng môn? Nguỵ Tích Đồng không chắc chắn hô một tiếng bán tín bán nghi thò đầu ra nhìn, quả nhiên thấy Lăng Thái Hư mở hai mắt nhìn về bên này.
– Chưởng môn tỉnh rồi? Tô Huyền Vũ nhanh chóng bước tới, Tam Trưởng lão Hà Bôi Thuỷ, Ngũ Trưởng lão Vưu Tự Tại cũng đã cùng tiến đến.
– Chưởng môn Đợi đến lúc chưởng môn thực sự tỉnh lại, mấy vị trưởng lão lập tức giọng nói run rẩy, hốc mắt rưng rưng, ngay cả Nguỵ Tích Đồng lúc trước tranh quyền đạt thế hung hăng nhất cũng vậy, chưởng môn tỉnh lại làm cho bọn họ có cảm giác như mây đen gặp trăng sáng, tâm tư như đá đè trĩu nặng cũng đã được gỡ bỏ.
Lăng Tiêu các thiếu ai cũng được, chỉ là không thể thiếu Lăng Thái Hư, nhất là trong tình trạng khẩn yếu hiện tại.
– Các ngươi đều đi ra ngoài đi.
Chưởng môn lạnh nhạt ra lệnh.
– Vâng! Mấy người không dám có chút chần chừ vội vã cung kính rời khỏi, tất cả thần sắc kinh nghi nhìn Dương Khai, không biết hắn rốt cục có thủ đoạn thông thiên cỡ nào, có thể đưa chưởng môn trọng thương sắp chết từ quỷ môn quan cứu về.
Đợi những người khác rời khỏi Dương Khai mới nhìn Lăng Thái Hư cười cười: – Sư công!
Lăng Thái Hư vui mừng nhìn Dương Khai lẩm bẩm: – Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Đang khi nói chuyện thần sắc người bỗng dần dần buông lỏng rồi mê man ngủ.
Nhưng bây giờ ngủ mê đã không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi, Dương Khai cũng không khỏi thở phào một hơi.
Ngoài phòng, tứ đại trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt lấy làm khó hiểu.
Ngay cả vị luyện đan sư kia cũng vậy.
Nửa canh giờ trước mạng sống của Lăng Thái Hư còn như ngàn cân treo sợi tóc, làm thế nào mà không đến nửa canh giờ đã tỉnh lại, hơn nữa nhìn sắc mặt cũng là hồng hào hơn trước kia rất nhiều, hiển nhiên là khí huyết đã khôi phục không ít.
– Trong thời gian này ngươi đã cho chưởng môn dùng đan dược gì? Nguỵ Tích Đồng thần sắc bất định hỏi vị luyện đan sư kia.
Người đó chậm rãi lắc đầu: – Không có thuốc nào có tác dụng, thân thể chưởng môn đã không tiếp nhận được vật gì nữa, dùng thuốc chắc chắn sẽ chết.
Sắc mặt mấy người lại càng kinh nghi.
– Không phải là do Dương Khai cứu sống đấy chứ? Vưu Tự Tại có chút không quá chắc chắn, thương thế của chưởng môn bọn họ cũng hiểu, mặc ngươi thủ đoạn thông thiên đến thế nào thì đó cũng là vết thương hết cách xoay chuyển, nhưng bây giờ sao lại có thể tỉnh lại được chứ?
– Không đến mức đó chứ. Hà Bối Thủ hiển nhiên không tin Dương Khai có bản lĩnh lớn như vậy. Trước tiên không nói hắn có thực lực này, mà cho dù hắn có thực lực này đi chăng nữa thì chữa thương cũng cần đan dược chứ? Hắn đã đi đâu kiếm được loại đan dược cải tử hoàn sinh này?
Nguỵ Tích Đồng chau mày lẩm bẩm: – Thật sự là rất kỳ quái.
Tô Huyền Vũ hừ lạnh nói: – Chưởng môn tỉnh lại là chuyện tốt, các ngươi quản nhiều như vậy để làm gì, đợi thương thế chưởng môn ổn định rồi hỏi chẳng phải sẽ biết sao, lúc này đứng đó mà suy đoán cũng đâu làm được gì?
– Ừ, nói cũng đúng. Mấy vị đại trưởng lão thần sắc buông lỏng, chưởng môn tỉnh lại là chuyện mừng lớn, cần gì phải quản xem vì sao mà tỉnh?
– Được rồi, ta về trước trị thương đây. Nguỵ Tích Đồng lắc đầu bỏ đi.
Mấy người khác cũng vội vàng theo sau, mấy vị đại trưởng lão trong trận chiến ấy đều bị thương rất nặng, trải qua một thời gian điều dưỡng đã khá lên rất nhiều, nhưng vết thương cũng không thể khỏi hẳn mà còn cần điều dưỡng thêm.
Liên tiếp vài ngày Dương Khai liên tục kiên trì cho Lăng Thái Hư dùng Vạn Dược Linh Cao, thân thể của Lăng Thái Hư mỗi ngày một chuyển biến khá hơn, sau bốn năm ngày thương thế đã khỏi hẳn.
Duy chỉ có tà khí xâm nhập vào cơ thể là chưa được hoá giải khiến sắc mặt người nhìn như vẫn có một luồng hắc khí mờ ảo bao quanh.