“Chẳng lẽ tiểu nha đầu này định cho mình cái phần thưởng “đặc thù” nào chăng?” Hắn cười ha hả, bước về phía nàng.
Hạ Bình trốn sau bồn hoa ngoắc hắn lại. Thấy hắn đã đi đến thì không kìm nổi đỏ mặt lên, nhắm hờ hai mắt lại, run rẩy nói:
– Nhắm mắt lại, người ta cho huynh phần thưởng đặc biệt. Nhưng mà huynh cần phải giữ lời ……
“Nhắm mắt lại? Nha đầu kia, lại còn chơi cái trò khiêu khích thế này ư? Không phải là bức người ta phạm sai lầm rồi sao?” Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ. Ngay khi hắn còn đang cân nhắc, Hạ Bình thấy hắn do dự không quyết định thì cho là hắn lo sợ bị người ta nhìn thấy, không kìm nổi dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, mặt ửng hồng, hừ một tiếng, nói:
– Đồ nhát gan! Người ta còn không sợ, huynh sợ cái gì. Ôi …..
Một vòng ôm mạnh mẽ ghì nàng vào trong lòng, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn bị chặn siết, một đôi tay to tướng nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ eo nàng. Hơi thở nàng dồn dập, khẽ ừ lên một tiếng, cả người rừng rực như lửa, như muốn tan chảy trong vòng ôm bất ngờ này.
– Ôi ……
Triệu Tử Văn thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nụ hôn dài kiểu Pháp cuối cùng cũng kết thúc. Hắn mỉm cười tha thiết nhìn tiểu ny tử.
Hạ Bình nhìn quanh bốn phía dò xét, ưm một tiếng trốn vào lòng hắn không dám ngẩng đầu lên nữa, sắc mặt nóng bỏng như thiêu như đốt, khẽ đánh vào trong ngực hắn, nói:
– Không phải nói là muội cho huynh phần thưởng sao? Làm sao huynh lại đi ức hiếp muội như thế? Huynh hư như vậy, nếu mà để tiểu thư nhìn thấy thì biết làm thế nào? Tiểu thư nói tuổi còn nhỏ, không thể để cho huynh ……tùy ý khinh bạc được.
“Đại tiểu thư này đúng thật là …. Làm sao mà đến đậu hủ cũng không cho ta ăn nữa?” Trong lòng Triệu Tử Văn căm giận, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nha đầu kia, cười nói:
– Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sợ gì nàng ấy? Hạ Bình hết cách với hắn, mặt đỏ bừng lên đành mặc hắn làm gì thì làm.
Triệu Tử Văn liên tục hôn hai tiểu thư như hoa như ngọc, tâm tình tốt hơn rất nhiều, không khỏi cao giọng hát váng lên:
– Gió lạnh thêm hứng thú, thu nguyệt vô biên, làm mệt ta tâm tư cảm xúc, sống một ngày bằng cả một năm. Tuy ta không phải là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, nhưng ta có trí tuệ rộng lớn của mình, tăng thêm sức mạnh cho cổ tay!
Hạ Bình bịt cái miệng nhỏ nhắn, cười khanh khách nói:
– Cũng không biết là huynh đang hát cái gì nữa.
Triệu Tử Văn cười hì hì đáp:
– Không thấy được là huynh đang xướng một tiểu khúc hay sao?
Hạ Bình vẫn cười khúc khích, mắng:
– Cái gì mà tiểu khúc? Từ không ra từ, khúc không ra khúc, huynh bịa thì có!
– Ừ, nếu Bình Nhi không thích nghe thì thôi chúng ta tiếp tục tham khảo vấn đề xúc tiến phát dục đi.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói xong thì một đôi bàn tay tác quái, đánh úp về phía bộ ngực sữa đầy đặn của Hạ Bình.
– Ôi ……lại ức hiếp muội …
Trong hoa viên lại truyền ra những tiếng rủ rỉ hờn dỗi nũng nịu, kiều diễm không nói sao nên lời.
Sau khi tình tự với Hạ Bình một lúc, lại quay về đại sảnh dùng bữa, điên cuồng càn quét đồ ăn, cả nhà liền đi xe ngựa đến Hàn Lâm Thư Viện. Trên đường đi qua Lý phủ thì cũng kêu Lý tiểu thư đi cùng.
Lọc cà lọc cọc, xe ngựa chở bốn vị tiểu thư và một công tử tuấn lãng ngăm ngăm đen.
– Đại ca, huynh đã nghĩ ra là sẽ nói cái gì chưa?
Lý tài nữ ngồi bên cạnh Bảo Nhi, khẽ hỏi.
Triệu Tử Văn cười đáp:
– Để đến lúc đó tùy tình hình rồi quyết định. Đại ca cũng chưa xác định được là nên nói cái gì nữa.
Hình như là giảng bài lúc dạy học đều là tuyên truyền tư tưởng Đạo gia, Nho gia, Pháp gia ……. Hắn nhớ lại những ký ức của kiếp trước, đối với ba đại môn phái này cơ bản là không hiểu biết nhiều lắm, thật không biết là nên nói từ đâu nữa, chỉ có thể giảng về những vấn đề khác thôi.
Hạ Bình khuôn mặt vẫn chưa hết ửng đỏ, mím mím môi nói:
– Tử Văn, các tài tử ở thư viện này toàn là những kẻ tâm cao khí ngạo. Lúc huynh giảng bài đừng cho họ có thể tóm được chỗ sơ hở.
Những tài tử ở Hàn Lâm Thư Viện có rất nhiều người đều là các quý công tử ở kinh thành, đương nhiên là những kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh. Có điều, thân phận của Triệu Tử Văn hiện giờ đâu dễ để bọn họ dám trêu chọc?
Hạ Vũ Tình cũng phụ họa:
– Tử Văn, chúng ta luôn tiện tới thăm Văn Đăng đi. Ba ngày rồi Văn Đăng chưa có hồi phủ, thật không hiểu là hắn đang đọc sách hay là đang chơi bời nữa.
“Cứ nói đùa, thiếu gia tâm địa gian giảo này mà chịu đi đọc sách ư? Nói không chừng mấy ngày nay ở thư viện đều là tối tối đến thăm kỹ viện cũng nên”. Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
– Ừ, chờ khi nào dạy học xong thì chúng ta phải đến kiểm tra bài vở của tiểu cữu tử này mới được!
Triệu Tử Văn gật đầu cười đáp, coi như vì Đại tiểu thư là tỷ tỷ của Hạ Văn Đăng nên hắn cũng có trách nhiệm theo.
– Cái gì mà tiểu cữu tử!
Đại tiểu thư nghe rồi vừa thẹn vừa vui, khẽ gắt gỏng. Bộ dạng dịu dàng lại làm cho Triệu đại nhân nhìn mà ngẩn cả người.
Bên trong xe ngựa, bốn vị tiểu thư nói chuyện huyên thuyên, oanh oanh yến yến, xuân ý động lòng người nói không sao nên lời.
Thi hội ở kinh thành sắp bắt đầu, các tài tử trong thư viện đang bắt đầu đi vào giai đoạn ôn tập khẩn trương. Bất quá hôm nay, vì học sĩ Hàn Lâm Viện – Tần đại nhân mời Triệu tướng quân đến thư viện giảng bài cho nên các tài tử ở thư viện cho dù có bận thêm đi nữa cũng bỏ dở hết sách vở, đi vào hoa viên ở thư viện để nghe Triệu tướng quân danh chấn Đại Kinh này giảng bài.
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 287: Đến thư viện