– Ân? Ngươi sao?
Nhiếp Vân sững sờ.
Hắn tiếp xúc Tề Dương thời gian không dài nhưng cũng biết kẻ này là kẻ ích kỷ, làm sao có thể đại nghĩa như thế, vì an toàn của mọi người động thân mà ra.
Không đúng!
– Không sai, Yêu Thánh Cổ Khư nguy cơ trùng trùng, nếu như xông vào bên trong, hơi không cẩn thận sẽ toàn quân bị diệt, vì kế hoạch ngày hôm nay phải có người hi sinh, nghĩ biện pháp mở lối đi bảo hộ mọi người, ta thân là đầu lĩnh nên nghĩa bất dung từ!
Tề Dương ngẩng đầu nói.
– Này…
Nghe hắn nói đại nghĩa lăng nhiên, Nhiếp Vân cũng không tìm ra vấn đề gì trong đó, chẳng lẽ mình tứước kia nhìn lần, trên thực tế Tề Dương là chính nhân quân tử?
Vừa mới có suy nghĩ này đã bị Nhiếp Vân gạt bỏ ngay lập tức, nếu thằng này thật sự là quân tử thì cũng chỉ là ngụy quân tử!
– Ta tiến lên phía trước mở lối đi, mọi người theo sát phía sau.
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của mọi người, Tề Dương cười một tiếng, hắn thả người rời khỏi phạm vi phòng ngự của Âu Dương Thành, hắn xông vào sâu trong biển cả, đồng thời trước mặt có một đám chân khí xuất hiện, bên ngoài chân khí còn có hỏa diễm xuất hiện.
Những hỏa diễm này phi thường quái dị, mặc dù dưới áp lực của nước biển vẫn có thiểu thiêu đốt.
– Vô Căn Hư Hỏa? Thì ra nó là thứ tốt, khó trách dám đảm nhiệm nhiều việc…
Nhìn thấy hỏa diễm quái dị như thế, Nhiếp Vân hiểu ra.
Vô Căn Hư Hỏa là một loại hỏa diễm trong thiên địa, nó cũng có thể thiêu đốt trong nước, bị loại hỏa diễm này bao phủ hơi lạnh không dính, hàn khí bất xâm, chính là khắc tinh của Ám Kim Hàn Lưu, lần trước Tề Dương không thể tiến vào Ám Kim Hàn Lưu, sau khi trở về chuyên tâm tìm thứ này.
Ầm ầm ầm…
Vô Căn Hư Hỏa bao phủ Tề Dương đi vào trong Ám Kim Hàn Lưu, nước chảy như thủy ngân tách ra giống như không thể đối kháng hư hỏa.
– Đi!
Mọi người cũng không ngừng lại, lúc này lập tức theo sau Tề Dương tiến lên phía trước.
Ám Kim Hàn Lưu hình thành không rộng, chỉ có phạm vi mấy trăm mét, mọi người nhanh chóng vượt qua, vừa đi vào phạm vi nước lạnh bao phủ, Tề Dương liền vội vàng đi về phạm vi hai cánh Âu Dương Thành bao phủ.
Cho dù là cường giả Chí Tôn đỉnh phong, nếu vẫn thừa nhận áp lực nước lớn như thế cũng chỉ có thể kiên trì trong mười phút, thời gian dài sẽ không có dưỡng khí sẽ mất mạng.
Âu Dương Thành điều khiển nước chảy, trong phạm vi hai cánh của hắn có thể hít thở tự do, tiến vào Ám Kim Hàn Lưu, tác dụng của hắn đã không người thay thế.
Tưởng thủy sư được xưng là người hành tẩu trong nước, là thiên phú vô thượng, cũng không phải không lửa làm sao có khói.
– Quả nhiên nơi này có lá cây Cửu Tâm Yêu Quả Thụ!
Thông qua Ám Kim Hàn Lưu, mọi người đi sâu vào sơn mạch dưới đáy biển, trên sơn mạch có nước biển chấn động mạnh giống như sôi trào, thỉnh thoảng có một phiến lá cây trôi ra từ trong đó.
Tất cả mọi người biết rõ công hiệu của lá cây, phàm là có thể nhìn thấy sẽ thu đi, Nhiếp Vân không có hứng thú với lá cây cho nên tùy tiện thu mấy lá và ném vào đan điền.
Liên tục phun ra hơn mười phiến lá cây, rốt cuộc mọi người bơi vào trong sơn mạch.
Trên sơn mạch có nước biển sôi trao, cũng không phải nóng hổi, mà là Thất Tinh hội tụ hình thành linh khí nhấp nhô, từ đó tạo thành khí lôi sôi trào.
Những khí lưu này ẩn chứa khí tức lưu huỳnh nồng đậm, bên trong ẩn chứa địa tâm độc khí, mặc dù mọi người là cường giả Chí Tôn, hít một hơi cũng cần hóa giải cả buổi, gây chuyện không tốt còn có thể mất mạng.
Phía dưới là đất bằng nhưng không biết dày bao nhiêu, trong đó có được hỏa diễm, nham thạch nóng chảy, các loại tài nguyên khoáng sản, bảo vật, khí tức này lại đưa người ta vào chỗ chết, địa tâm độc khí chính là một loại thường thấy nhất, nó tương liên với địa mạch, một khi ngươi hút vào trong người, tạng phủ sẽ bị đống cứng thành đá, thực lực hơi yếu không có cơ hội phản kháng, trực tiếp đoạn tuyệt hô hấp.