“Huynh có muốn mua vũ khí không?” Chợt nhớ tới Tư Đồ Vũ Thiên chưa từng mang theo vũ khí bên người, Hàn Băng quay sang ngỏ ý.
“Vi phu không muốn mua, bất quá.. nếu Băng Nhi mua cho vi phu, vi phu vẫn rất vui vẻ mà nhận lấy.” Mỗ nam nhân cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng, giọng điệu mang theo ba phần trêu đùa bảy phần sủng nịnh.
Hàn Băng quả thật có ý định mua cho hắn một thanh bảo kiếm, nhưng chợt nhớ đến trong trữ nạp giới của mẫu thân để lại có không ít bảo kiếm nhìn vô cùng mạnh mẽ, so với vũ khí ở trong cửa tiệm thì tốt hơn mấy trăm lần liền mím môi lắc đầu. “Ta sẽ tìm một thanh kiếm thật tốt cho huynh, kiếm ở đây mặc dù không tệ nhưng đối với huynh lại vô dụng.”
Dù sao thì Tư Đồ Vũ Thiên cũng dùng linh khí giống như nàng, những thanh kiếm bình thường ở đây vào tay hắn, chắc chỉ một lần liền vỡ vụn, vẫn là lấy kiếm của mẫu thân là tốt nhất.
Sau khi cân nhắc xong, Hàn Băng liền đi về phía quản sự của cửa tiệm, đề nghị đặt làm một đơn hàng riêng.
Quản sự là một lão giả khoảng lục tuần khuôn mặt đoan chính phúc hậu, sau khi nghe xong yêu cầu của Hàn Băng liền gật đầu bảo hai người đi theo lão, tiến về phía lò rèn bên cạnh.
Nhiệt độ trong lò rèn cao hơn ở bên ngoài khá nhiều, tiếng búa đập chát chúa vang lên bên tai không dứt, một đường đi quản sự cũng không nói lời nào, cho tới khi đi đến trước mặt một người thợ rèn mới dừng chân lại.
“Đây là thợ rèn am hiểu nhất trong lĩnh vực rèn luyện ám khí loại mảnh, cô nương có yêu cầu chi tiết gì có thể bàn giao lại cho y.” Quản sự giới thiệu sơ qua thợ rèn hai câu, sau đó liền rời đi.
Thợ rèn trước mặt thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ bắp trên cánh tay nổi phồng lên từng thớ một nhìn vô cùng mạnh khỏe, thấy có khách nhân đến yêu cầu đặt riêng vũ khí liền nghiêm túc trao đổi.
“Tiểu thư muốn rèn loại vũ khí như thế nào? Có yêu cầu gì về chất lượng, độ dài độ dày, hay là yêu cầu gì về hình dáng về ngoài?”
Hàn Băng lấy ra một cây kim châm nhỏ từ trong vạt áo, đưa cho thợ rèn trước mặt. “Ta muốn rèn loại kim châm như này, muốn rèn thêm năm trăm cây. Về chất lượng, có thể làm chọn kim loại bán bạc để chế tạo.”
Thợ rèn xoa xoa kim châm trong tay trầm ngâm một lúc, cẩn thận ngắm nhìn rồi mới nhìn nàng nói. “Kỹ thuật của người rèn ra kim châm này thật sự rất cao, ta cùng lắm chỉ có thể làm ra sản phẩm giống khoảng tám phần chứ không thể tốt như cây kim châm này, nếu tiểu thư không chấp nhận thì có thể đi tìm thêm mấy thợ rèn khác.”
“Không sao, tám phần là được rồi.” Đối với sự thẳng thắn của đối phương, Hàn Băng không chút do dự mà đồng ý. “Nội trong năm ngày, ngươi có thể hoàn thành được không?”
“Năm ngày chắc chắn sẽ xong.”
Nhận được lời khẳng định của thợ rèn, Hàn Băng cùng y trao đổi tiền công, lấy hai mươi lượng vàng làm tiền đặt cọc, sau khi nhận đồ sẽ trả nốt mười lượng còn lại.
Tư Đồ Vũ Thiên rất tự nhiên mà đưa tiền cho thợ rèn, sau đó tay trong tay cùng Hàn Băng ra khỏi lò rèn ồn ào nóng nực đó, chậm rãi đi trên đường lớn tiến dần về phía khách điếm.
Trên đoạn đường đi, hình ảnh hai người nắm tay sánh vai khiến không ít người phải quay đầu lại nhìn. Tư Đồ Vũ Thiên mặc kệ ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị của những người xung quanh cứ như vậy mà đi thẳng.
Hai người đi được một đoạn, ngay khi chỉ còn cách khách điếm một đoạn ngắn thì bỗng có một đám tầm năm người đột nhiên lao tới, cả người phát ra sát khí nghi ngút rút kiếm đâm thẳng đến.
Tư Đồ Vũ Thiên kéo Hàn Băng ôm vào trong lòng nhún chân một cái liền nhẹ nhàng bay lên nóc nhà gần đó, năm người tấn công cũng không đuổi theo hai người mà tiếp tục đánh tới, mục tiêu là một kẻ mặc áo choàng đen âm u phía sau.
Đối với biến cố phát sinh, người qua đường có chút hoảng loạn mà chạy loạn tìm nơi an toàn, đoạn đường chớp mắt đã trống không rộng rãi không một bóng người.
Hàn Băng từ trong vòng tay của Tư Đồ Vũ Thiên hạ mắt xuống nhìn tình huống bên dưới, hình ảnh kẻ áo choàng đen vừa tiến nhập đáy mắt nàng, Hàn Băng bất giác mà nhíu mày lại.
Từ trên người của kẻ bị tấn công kia, Hàn Băng nhìn thấy một làn khói u oán đen mờ từ trên người đối phương đang chậm rãi tản mạn ra xung quanh, mang lại cho nàng cảm giác khó chịu vô hình.
Hình như, làn sương đen u uất tối tăm đó nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó một lần rồi…