Hàn Sương chống Bá Đao xuống đất, gắng gượng chống đỡ cơ thể của mình.
Cô ta nhìn theo hướng Châu Ngọc Thúy bị đưa đi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Kít!”
Đúng lúc ấy, chiếc Phaeton màu đen lao vút tới, đỗ lại bên cạnh Hàn Sương.
“Xin lỗi anh Thanh!”
Trông thấy Dương Thanh bước ra khỏi xe, mắt Hàn Sương đỏ hoe, áy náy nói.
“Cô sao rồi?”
Dương Thanh vội vàng chạy tới đỡ Hàn Sương.
Cô ta cảm động thầm nghĩ, bản thân không hoàn thành được nhiệm vụ Dương Thanh giao cho nhưng câu đầu tiên anh nói với mình lại là hỏi thăm chứ không phải trách mắng.
“Tôi không sao, chỉ là bị mất sức quá nhiều!”, Hàn Sương đỏ mắt trả lời.
“Anh Thanh!”
Hai tên cao thủ của nhà họ Quan cũng tập tễnh đi tới bên người Dương Thanh.
Anh thấy quần áo của bọn họ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đủ để chứng minh vừa rồi bọn họ đã phải đối mặt với một trận chiến dữ dội.
Ngay sau đó lại có thêm mấy chiếc xe lao tới.
“Cậu Thanh!”
Quan Chính Sơn đích thân dẫn người tới.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh, ông ta hoảng sợ không dám lên tiếng.
Ông ta chỉ nơm nớp lo sợ đứng đó chờ Dương Thanh nổi giận.
“Là kẻ nào?”
Anh chợt hỏi.
Hàn Sương đáp: “Tôi không biết, tên cầm đầu tự xưng là Mặt Sẹo.
Ông ta đã bắt Châu Ngọc Thúy đi”.
“Mặt Sẹo!”
Nghe thấy cái tên này, Quan Chính Sơn ngạc nhiên nói: “Cậu Thanh, Mặt Sẹo chính là vua đao tiếng tăm lừng lẫy khắp Giang Hải, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, giỏi dùng đao”.
“Mặt Sẹo!”
Dương Thanh nhìn sang Quan Chính Sơn, ánh mắt lạnh như băng: “Ông ta đã muốn đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ giúp ông ta! Sai người truy bắt Mặt Sẹo trong toàn thành phố!”
“Vâng!”
Quan Chính Sơn vô cùng sợ hãi.
Ông ta nhìn ra được, hiện giờ Dương Thanh đang giận dữ đến mức nào.
Cả Giang Hải đều chấn động vì chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Quan và Tòa Thành Vương Giả lệnh cho hơn một nghìn người truy bắt Mặt Sẹo.
Cùng lúc đó, Mặt Sẹo đã đưa Châu Ngọc Thúy tới nhà họ Quan.
“Ngụy Tường, tôi đã phải trả giá rất lớn để bắt được bà ta đấy!”
Mặt Sẹo lạnh lùng nhìn Ngụy Tường, không hề tôn kính gã.
Còn Ngụy Tường chính là gã đàn ông béo lùn đã liên lạc với Mạnh Huy, đời thứ hai của nhà họ Ngụy, chuyên phụ trách việc hợp tác với nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ.
Khi Mạnh Huy yêu cầu gã phải phá hủy chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh trong vòng bảy ngày, gã đã nghĩ ra kế sách.
“Đại ca Sẹo vất vả rồi!”
Ngụy Tường vội tươi cười nịnh nọt, hai tay dâng lên một tấm thẻ ngân hàng: “Trong đây có mười triệu, mật mã là sáu số 1, coi như là tiền tôi tặng ông!”
Mặt Sẹo thấy vậy thì kinh ngạc.
Bởi vì khi Ngụy Tường tìm tới ông ta, gã chỉ nói cho ông ta năm triệu, vậy mà giờ đây lại cho tận mười triệu.
Ông ta chỉ đi bắt một người phụ nữ trung niên, tuy phải trả giá rất lớn, bản thân cũng bị thương nhưng kiếm được mười triệu vẫn lời.
“Vậy thì xin cảm ơn sếp Ngụy! Sau này có gì cần nhớ tìm tôi!”
Mặt Sẹo nhận thẻ ngân hàng, sảng khoái cười to.
“Ha ha, được thôi!”
Ngụy Tường cười rất vui vẻ.
“Người được đưa tới rồi, tôi đi đây!”
Dứt lời, ông ta quay lưng định rời đi.
“Phập!”
Nhưng ông ta vừa quay người lại, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Ngụy Tường vẫn đang tươi cười cầm một con dao sắc bén đâm thẳng vào người Mặt Sẹo.
Máu bắn tung tóe ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Mặt Sẹo lập tức cứng đờ, miệng trào ra rất nhiều máu tươi.
Ông ta gắng gượng quay người lại, không dám tin hỏi Ngụy Tường: “Tại… tại… tại sao?”
Ngụy Tường híp mắt cười, nhỏ giọng thì thầm bên tai Mặt Sẹo: “Cậu Huy đã dặn không được để lại bất cứ dấu vết gì”.
Con ngươi Mặt Sẹo co rút, trên mặt tràn đầy hối hận.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, tính mạng vẫn không thể giữ được.
Ngụy Tường liếc mắt nhìn xác Mặt Sẹo, ra lệnh: “Xử lý cái xác này đi!”
“Vâng!”
Đám đàn em vội đáp, lập tức kéo xác Mặt Sẹo ra ngoài.
Châu Ngọc Thúy vừa bị Mặt Sẹo dẫn tới đã nhìn thấy tất cả, hốt hoảng giơ tay che miệng không dám phát ra một tiếng động nào.
Mặc dù bà ta muốn giết Tần Đại Dũng nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy cảnh giết người.
Vừa nãy Mặt Sẹo còn sống sờ sờ mà giờ đây chẳng khác gì súc sinh bị người ta kéo lê đi.
“Bây giờ đến lượt bà!”
Ngụy Tường giơ con dao vừa mới kết liễu Mặt Sẹo bước từng bước về phía Châu Ngọc Thúy.
– —————————
.