Phải nhiều tiền ra sao mới có thể làm như vậy?
Trên mặt Thu Minh quản sự co giật, không còn chững chạc cùng trầm tĩnh như trước.
Hắn mới vừa thanh minh mình là người của Tụ Bảo Các, lấy ra một ức, đối phương liền ném ra hai ức, không cho hắn mặt mũi chút nào, tươi sống vẽ mặt.
– Đáng ghét!
Quả đấm siết chặc.
– Tụ Bảo Các chúng ta lúc nào so tài lực sợ người khác… Tăng giá!
Trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, Thu Minh quản sự xoay người nhìn thanh niên sau lưng quát lên.
Thanh niên gật đầu bước lên trước, lớn tiếng kêu lên:
– Tụ Bảo Các, ba ức!
– Ba ức?
– Điên rồi, tất cả đều điên rồi…
– Một ức một ức tăng giá… Cho tới bây giờ chưa thấy qua, quá mạnh…
Thanh âm của thanh niên vang dội ở trong phòng đấu giá, lần nữa xôn xao.
Mặc dù Ngọc Trản Lưu Ly Tử vô cùng trân quý, vạn kim khó cầu, nhưng một ức đã vượt qua giá trị, bây giờ tới hai thổ hào một ức một ức thêm giá, thật là để cho người ta điên cuồng.
Trong phòng bán đấu giá từng đạo ý niệm không ngừng lóe lên, từng tin tức lặng yên không tiếng động bay ra ngoài.
Hai đại thổ hào cạnh tranh, kêu giá trên trời, thời gian nháy con mắt giống như mọc cánh, truyền khắp toàn bộ Hỏa Thần thành.
– Quá mạnh, một ức một ức tăng giá, cái này mới thật là người có tiền!
– Người như vậy tùy tiện rải một chút, cũng đủ chúng ta ăn uống vô số năm… thần tượng a!
– Dám tranh đoạt với Tụ Bảo Các, người mới vừa rồi kêu lên hai ức, nhất định cũng là đại gia tộc!
– Khẳng định, nếu không ai cũng không thể nào một hơi lấy ra nhiều Hỏa Thần Tệ như vậy a!
Mọi người trao đổi ý niệm, bầu trời xuất hiện một mảnh mây đen, thanh niên báo giá lần nữa ném Hỏa Thần Tệ ra.
Hỏa Thần Tệ rơi trên mặt đất, cùng một ức vừa rồi đặt chung một chỗ. Giống như núi cao, làm cho cả phòng bán đấu giá tràn đầy vị đạo nóng bỏng.
Ba ức Hỏa Thần Tệ!
– Thế nào? Còn muốn tăng giá nữa không, so tiền với Tụ Bảo Các, sẽ để cho ngươi thân bại danh liệt, không xu dính túi!
Nghe được mọi người nói, thấy Hỏa Thần Tệ đầy đất, Thu Minh quản sự hừ một tiếng.
Thanh âm của hắn không có áp chế, vang dội khắp phòng bán đấu giá, phảng phất như là tuyên ngôn.
Ngươi không phải có tiền sao, có tiền ngươi liền thêm a! So tiền với Tụ Bảo Các chúng ta, ngươi còn non lắm…
– Không xu dính túi? Ngươi suy nghĩ nhiều…
Căn phòng mới vừa rồi báo ra hai ức cười khẽ:
– Tăng giá một ức, liền nói mình có tiền, cũng không ngại mất mặt, ba ức quá khó nghe, góp cho tròn đi… Ta ra… Mười ức!
Ầm!
Thu Minh quản sự té ngã trên đất, vội vàng bò dậy:
– Hắn nói gì? Bao nhiêu?
– Đại nhân, hắn nói ra… Mười ức!
Ngụy Bất Tân nuốt nước miếng một cái, vội nói.
Làm người nắm phòng bán đấu giá trong tay, lần này ngay cả hắn cũng cảm thấy khủng hoảng.
Vốn tưởng rằng tăng giá một ức, đã trâu đến bầu trời, người ta trực tiếp thêm bảy ức…
Con mẹ nó, có góp như vậy sao, ta không chịu nổi…
Toàn thân Ngụy Bất Tân run lẩy bẩy.
– Mười ức? Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể cầm ra mười ức? Hơn nữa chỉ vì mua một Ngọc Trản Lưu Ly Tử?
Thu Minh quản sự sắp điên rồi, miệng to mở ra, không ngừng hô hấp, tựa như cá rơi trên bờ cát.
Mặc dù Tụ Bảo Các có tiền, cũng không phải là cá nhân hắn, hắn cũng không thể nào tùy ý tăng giá, thêm đến ba ức đã coi như cực hạn, đối phương lại thuận miệng báo ra mười ức, ngay cả bốn ức, năm ức… cân nhắc cũng không cân nhắc, đây là người sao?
Trong miệng hắn nói không phải tiền a?