Nhất là da trên tay phải bắt đâu chuyển sang màu tím đen, từ khuỷu tay trở lên vẫn rất ổn.
Nhưng từ khuỷu tay trở xuống, màu da gần như không khác gì bị hoại tử.
Phùng Tiểu Uyển nhìn cánh tay Dương Thanh, nước mắt lập tức rơi không kiểm soát. Cô ta vừa khóc, vừa luống cuống lấy kim sang dược tốt nhất ra, bôi lên tay Dương Thanh.
Khi thấy tay Dương Thanh, Hoài Lam cũng kinh ngạc che miệng.
Lão Cửu bồng trầm giọng hỏi: “Kết quả xấu nhất là gì?”
Phùng Tiếu Uyển đang bôi thuốc lên tay Dương Thanh bỗng đờ ra, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cô ta mới nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cưal”
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sắc.
Dương Thanh cũng sững sờ.
Anh biết tổn thương do linh khí cắn trả rất nặng, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế, còn có khả năng phải cưa tay.
“Tiểu Uyển, cô là thần y, chắc chắn cô có cách giúp anh Thanh không phải cưa tay, đúng không?”
Hoài Lam cuống cả lên, nhìn Phùng Tiểu Uyển bằng đôi mắt đỏ hoe.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt cũng đỏ hoe: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, về phần có giữ được cánh tay này không thì phải xem năng lực hồi phục của anh Thanh rồi”.
† Lão Cửu không nói gì, nhưng trong mắt cũng ràn ngập vẻ lo lắng.
Dương Thanh cũng rất lo, nếu phải cưa tay phải thật, chắc chắn thực lực của anh sẽ giảm mạnh, sau này sao có thể bảo vệ những gì mà anh muốn bảo vệ chứ?
Nhưng khi thấy dáng vẻ buồn bã của mọi người, anh vẫn mỉm cười: “Chẳng phải Tiểu Uyển đã nói rồi ư? Đó chỉ là dự tính xấu nhất, tôi rất tự tin về năng lực hồi phục của mình, chẳng mấy chốc, vết thương của tôi sẽ khỏi thôi”.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.
“Cậu Dương Thanh!”