“Miao miao!”
“Đi tìm chủ nhân của mày đi.”
Minh Thù gạt móng vuốt của Bệ Hạ xuống, chú mèo xinh đẹp này không có khả năng tự mình tới được, nhất định là chủ nhân mang nó tới.
Bệ Hạ không chịu, trực tiếp nhảy sang bên cạnh không có ai, sau đó nhảy vào lòng Minh Thù.
Không cho người khác ôm nó.
Thú nhỏ đột nhiên xuất hiện, hướng về Bệ Hạ gào một tiếng.
Dường như Bệ Hạ bị hù dọa, đột nhiên từ trên người Minh Thù ngã xuống, ấm ức “miao miao” một tiếng.
Thú nhỏ vùi trong lòng bàn tay Minh Thù, một ngụm ăn hết một con cá khô nhỏ, cuối cùng nhìn Bệ Hạ đầy khiêu khích.
Thú nhỏ còn muốn tiếp tục hù dọa Bệ Hạ, thấy có người đến nó lập tức biến mất, trước khi đi còn không quên uy hiếp Bệ Hạ.
Minh Thù coi như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục ăn cá khô nhỏ.
Bệ Hạ thiệt thòi “miao miao” vài tiếng.
“Miao miao!”
Bệ Hạ không thấy thú nhỏ, lại bắt đầu duỗi móng vuốt chụp lên tay Minh Thù, đôi mắt trông mong nhìn cá khô nhỏ trong lòng Minh Thù.
Đừng có làm tới.
Đừng tưởng rằng ngươi tên Bệ Hạ, là có thể giành cá khô nhỏ với trẫm.
Minh Thù giấu cá khô nhỏ về một bên, vốn chỉ còn một chút, cô mới không cho.
Bệ Hạ không biết đi nơi nào không có ai đến nhận, Bệ Hạ liền ngồi xổm bên chân Minh Thù, đến khi xung quanh có người, lập tức có người bắt đầu vươn móng heo.
Bệ Hạ dường như sợ hãi, trực tiếp trèo lên người Minh Thù.
Từng tiếng trầm trồ cảm thán vang lên.
Những móng heo này thấy Bệ Hạ có chủ nhân, lúc này mới buông tha.
Xung quanh bốn phía đều là người, Minh Thù lại đuổi không được Bệ Hạ đành phải ôm nó, bên tai đều là tiếng gầm gừ lải nhải của thú nhỏ.
Thời điểm Minh Thù mở bịch cá khô nhỏ, Bệ Hạ rất thông minh nhanh chóng liếm một miếng.
Minh Thù: “…”
Con sen của nó là ai, đền cá khô nhỏ cho trẫm.
Minh Thù quyết định giam Bệ Hạ, không đền cá khô nhỏ tuyệt đối không trả.
Bệ Hạ nhai kỹ nuốt chậm, ăn đến nhã nhặn quý phái, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé.
Một người một mèo đều nhai cá khô nhỏ nhìn sân khấu, Minh Thù nghe đến buồn ngủ, sớm biết vào đây sẽ không thể ngồi chung với nữ chính giả thì cô sẽ không vào.
Không vào cũng sẽ không tổn thất cá khô nhỏ.
Khó khăn lắm mới kết thúc, Minh Thù lập tức đứng dậy rời đi. Sau đó móng vuốt Bệ Hạ treo trên người cô, hoàn toàn không có ý buông ra.
“Trẫm đem ngươi bán lấy cá khô nhỏ!”
Minh Thù uy hiếp Bệ Hạ.
Bệ Hạ nghiêng đầu, mềm mại kêu một tiếng: “Miao miao!”
Minh Thù: “…”
Kêu rách họng cũng không ai tới cứu ngươi!
Minh Thù mang mèo đi ra ngoài, cô dự định lợi dụng tiếng tăm của anh họ từ lối đi khách VIP ra ngoài.
“Em đi đâu mà xách mèo theo vậy?”
Anh họ như cô hồn xuất hiện sau lưng cô.
“Anh họ, anh bước đi không có tiếng sao?”
Minh Thù lén đưa mèo cho hắn: “Không biết từ đâu tới, ăn vụng cá khô nhỏ của anh, phiền chết đi được anh cầm đi bán đi.”
Anh họ quan sát hai mắt mèo, nói: “Đây là của Giang Vọng. Vừa nãy hình như Giang Vọng đang tìm mèo thì phải?”
“Giang tiên sinh đang tìm mèo, còn hỏi tôi có thấy không.” Đoàn vệ sĩ phía sau nói.
Anh họ nhìn cá khô nhỏ còn chưa ăn xong trong tay Minh Thù: “Em lấy cá khô nhỏ ở đâu?”
“Tìm trong xe anh.”
Minh Thù bảo vệ cá khô nhỏ, nhìn chằm chằm anh họ: “Anh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ.”
“Đó là anh mang cho Giang Vọng.”
Anh họ đưa mèo cho người phía sau, Bệ Hạ “miao miao” khen ngợi vài tiếng, dáng vẻ đáng thương kia cực kỳ có lỗi:
“Cho mèo ăn.”
Minh Thù: “…”
Hiện tại mèo đều ăn cá khô nhỏ ngon như vậy?
Còn con mẹ nó là hàng nhập khẩu?
“Miao miao!”
Xem đi, rõ ràng là ngươi ăn cá khô nhỏ của trẫm.
Bệ Hạ ai oán nhìn Minh Thù.
Minh Thù: “…”
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông được một đám vây quanh từ một hướng khác đi qua.
Người đàn ông chộp Bệ Hạ qua: “Sao mày lại ở đây?”
Anh họ phát điên bán đứng Minh Thù: “Không biết con bé bắt được ở đâu nữa.”
Minh Thù: “…”
Không hổ là anh họ ruột thịt.
Một người đàn ông rất tuấn tú, mặc đồ âu, giày da, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt có chút bén nhọn.
Nhưng… Hắn ôm một con mèo mềm mại đáng yêu, cái này nhìn sao có chút kỳ lạ.
“Em tìm được ở đâu?”
Giọng nói của người đàn ông này rất êm tai như suối nguồn trong vắt, chảy róc rách rồi lại mang theo sương sớm lạnh buốt.