Đường Tam nhìn về phía hắn nói: “Vì sao hôm qua lại để chúng ta rời đi? Không phải báo danh xong liền bị giữ lại sao? Nếu chúng ta chạy, không phải đã mất công an bài?”
Thị Huyết Ma Viên lạnh lùng nói: “Đó là cơ hội cho các ngươi sống sót. Người báo danh đoàn chiến trước khi trận đấu đầu tiên bắt đầu đều muốn đổi ý, nhưng các ngươi vĩnh viễn không nên để chúng ta bắt được. Khi lựa chọn đào tẩu, tên của ngươi sẽ xuất hiện trên danh sách truy nã, một khi bị bắt thì sẽ trở thành nô ɭệ của Đấu Thú Tràng.”
Đường Tam cảm thấy kỳ quái với quy định này, đây đâu phải là cho một con đường sống? Hay là cơ hội để Đấu Thú Tràng bắt nô ɭệ?
“Đi theo ta.” Thị Huyết Ma Viên không tiếp tục nhiều lời, quay người đi vào trong Đấu Thú Tràng. Đi vào bên trong, mùi huyết tinh càng thêm nồng nặc.
Đi dọc theo hành lang mờ tối, bầu không khí có chút nặng nề.
Đường Tam có thể cảm nhận được tim Độc Bạch đang đập nhanh, nhưng có lẽ những lời hồi sáng có tác dụng, bốn người đều không nói gì, chỉ yên lặng đi sau lưng hắn. Thời khắc khi bọn họ bước vào Đấu Thú Tràng đã không còn đường lui.
Đi xuyên qua hành lanh rất dài, bọn họ được đưa đến một gian phòng. Căn phòng được làm nên từ đá, trong đó có không ít dấu vết màu đỏ sậm, mùi huyết tinh càng nồng nặc hơn.
“Chờ ở đây, trước khi bắt đầu sẽ có nhân viên dẫn các ngươi ra trận.” Thị Huyết Ma Viên nhàn nhạt nói một câu liền quay người đi ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, rất có cảm giác bị giam lỏng.
“Hô hô hô!” Tiếng hít thở càng thêm dồn dập.
“Dũng cảm, dũng cảm, dũng cảm!” Độc Bạch không ngừng lẩm bẩm.
“Ngươi có thể cho chúng ta vận khí.” Đường Tam nói ra.
“A? A, được.” Độc Bạch lúc này mới quay người lại, vội vàng đứng dậy.
Khi hắn muốn phóng xuất huyết mạch chi lực thì tinh thần đột nhiên hoảng hốt, lần đầu tiên phóng xuất thất bại.
Đường Tam bình tĩnh nói với hắn, “Trên chiến trường bất kỳ sai lầm nào cũng dẫn đến cái chết của đồng bạn cùng chính bản thân.”
“Thật xin lỗi, ta …” Độc Bạch cắn răng, đột nhiên “bốp, bốp” hai tiếng, hung hăng đánh chính mình hai cái. Sau đó hít thật sâu không khí tràn ngập mùi huyết tinh kia, cắn chặt răng, phóng xuất Thiên Hồ Biến.
Hư ảnh Lưỡng vĩ Thiên Hồ ngưng tụ thành hình trên đầu hắn, từng đạo bạch quang rơi xuống, phân biệt rơi vào năm người.
Có lẽ do ảnh hưởng của vận khí gia trì, Vũ Băng Kỷ, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh đều cảm thấy tốt hơn một chút.
Bạch quang lấp loé trong mắt, ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng thả lỏng, “Ta ngốc, ta ngốc quá a! Ta sao lại quên ta có thể dự cảm may mắn.”
“Thế nào?” Cố Lý hỏi.
Độc Bạch mở hai tay ra nói: “Ngươi xem biểu cảm của ta mà không nhìn ra được sao? Tất nhiên là bình an vô sự a! Ta đúng là một tên đần, ngay cả năng lực bổn mệnh mà cũng quên. Chờ một chút gϊếŧ hết bọn chúng, các ngươi cố lên!”
Khoé miệng Đường Tam hơi run run, hắn đột nhiên cảm thấy Thiên Hồ Biến thật không tốt. Hắn muốn nhân cơ hội này rèn luyện tâm lý cho mọi người. Mà theo lời Độc Bạch nói, rõ ràng Vũ Băng Kỷ, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh đã bình tĩnh lại.
Ngũ giai Thiên Hồ Biến dù dự cảm không hoàn toàn chính xác, nhưng đây có liên quan đến an nguy của bản thân Độc Bạch, dự cảm của hắn sẽ chính xác cao hơn. Hắn không cảm thấy nguy hiểm, tất nhiên là do Đường Tam ở đó. Nếu Đường Tam không ẩn giấu năng lực, đoàn chiến đúng là không có chút nguy hiểm nào.
Thật sự không nói nên lời!
Vũ Băng Kỷ khẽ cười một tiếng, nói: “Vừa rồi mặc dù rất khẩn trương, nhưng cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Bây giờ nghĩ lại hình như cũng không tệ.”
Trình Tử Chanh liếc mắt, “Đúng là rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bất quá lạnh cả tay. Đại sư huynh ngươi xem xem.” Vừa nói, nàng chủ động nắm tay Vũ Băng Kỷ.
“A, Đại sư huynh, sao tay của ngươi còn lạnh hơn ta?”
“Khụ khụ, ta là Băng Tinh Biến a! Lạnh không phải rất bình thường sao?”
“Nhưng ngươi chưa thi triển Yêu Thần biến a.” Trình Tử Chanh khó hiểu.
“Sao ngươi lại thành thật như vậy? Chanh tử, ngươi rốt cuộc là có thích Đại sư huynh hay không?” Độc Bạch miệng lưỡi đã trở lại bình thường.
“Ngươi lăn.”