Chuyện Chiến Bắc Thiên dẫn đội tới núi Táng Long, còn giết chết gần năm nghìn tang thi trung cấp, hắn cũng mới nhận được.
Ngoài tức giận ra, hắn còn cảm thấy rất khó hiểu, sao Chiến Bắc Thiên lại biết hắn trốn ở núi Táng Long? Thế giới rộng lớn như vậy, núi Táng Long lại có bùa che giấu khí tức của tang thi, sao Chiến Bắc Thiên có thể tìm tới đó?
Vấn đề này, hắn nghĩ nát óc mà vẫn không ra đáp án.
Chiến Nam Thiên vừa nghĩ tới chuyện Chiến Bắc Thiên hại hắn tổn thất hơn một nửa số thuộc hạ, tức đến mức mắt nổ đom đóm, nhưng nhớ tới trong phòng khách còn những người khác, bèn phải nén cơn tức lại.
Hắn nhìn về phía Chiến Quốc Hùng ngồi giữa phòng khách, ánh mắt tối xuống, cất bước đi tới.
Ngay lúc hắn sắp tới gần ông cụ, một cơ thể bé con nhanh chóng nhào vào trong lòng Chiến Quốc Hùng.
Mộ Kình Thiên ngẩng đầu lên nói: “Cụ à, cháu buồn ngủ.”
Chiến Quốc Hùng buông tách trà trong tay xuống, hỏi: “Còn sớm như vậy đã mệt rồi?”
Thái Nguyên nói: “Để tôi đưa tiểu thiếu gia về phòng ngủ.”
“Không.” Mộ Kình Thiên từ chối: “Cháu muốn cụ đưa cháu về phòng ngủ cơ.”
Thái Nguyên cười nói: “Chỉ giỏi làm nũng với cụ.”
“Cháu muốn nghe cụ kể chuyện chiến tranh ngày xưa, sau này cháu cũng muốn làm anh hùng.”
Chiến Quốc Hùng bị bé con chọc cười: “Được, được, đươc, cụ đưa cháu về phòng kể chuyện ngày xưa.”
Ông đứng lên, nhìn Chiến Nam Thiên đứng phía sau sofa, nụ cười không đổi mà nói: “Ta đưa thằng bé về phòng nghỉ ngơi.”
Chiến Nam Thiên mỉm cười: “Vâng.”
Chiến Quốc Hùng nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Phải rồi, sau khi cháu từ Mộ thị về, ta còn chưa hỏi cháu mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?”
“Có lẽ nhờ thái độ chân thành, dũng cảm nhận sai của cháu, hơn nữa Mộ Nhất Hàng còn bị trục xuất khỏi thành B, nên tạm thời Mộ thượng tướng không muốn hao tâm truy cứu chuyện cháu từng làm.”
Chiến Quốc Hùng gật đầu: “Không truy cứu thì tốt rồi, ta đưa thằng bé về phòng trước.”
Thái Nguyên giúp Chiến Quốc Hùng nắm tay bé con, cùng nhau quay về phòng
Lúc Mộ Kình Thiên đi qua bên người Chiến Nam Thiên, liền lén làm mặt xấu với hắn.
“Thằng nhóc chết tiệt này.” Chiến Nam Thiên không giữ nụ cười trên mặt nữa, giận dữ nói: “Đáng ghét giống hệt bố nó.”
Ngay lúc hắn đang nghĩ không biết có nên theo lên cùng không, điện thoại lại đổ chuông, hắn thấy trên màn hình hiện ba chữ Phan Nhân Triết, liền bắt máy hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
“Lão đại, thi thể kia biến mất rồi.” Trong giọng nói ổn trọng của Phan Nhân Triết mang theo tia sốt ruột.
Chiến Nam Thiên đang nổi nóng không hiểu rõ ý: “Thi thể gì?”
“Chính là thi thể anh bảo chúng em trông chừng ấy, buổi trưa hôm nay đột nhiên nó tỉnh lại, chạy ra khỏi mộ.”
“Sao cơ? Tỉnh lại? Chạy đi?” Chiến Nam Thiên nhớn nhác hỏi: “Không phải tôi đã bảo mấy cậu trông chừng rồi sao? Chạy kiểu gì? Với cả sao giờ mới nói cho tôi biết?”
“Hôm nay loạn cả lên, em cũng vừa nghe người trông chừng báo, với cả, chúng em không ngờ thi thể kia lại tỉnh lại.”
“Thế có phái người đi tìm không?”
“Có ạ, ban nãy em vừa phái người đi lục soát núi, chỉ cần hắn ta không có dị năng, sẽ dễ dàng tìm được thôi.”
Chiến Nam Thiên giữ một tia lý trí: “Tìm được hắn rồi, đừng cưỡng ép hắn về, rất có thể mấy người không phải đối thủ của hắn, sẽ chết trong tay hắn.”
“Thế sau khi tìm được thì làm gì ạ?”
“Trước mắt quan sát hắn, đừng để con người có cơ hội tới gần.”
“Vâng ạ.”
Chiến Nam Thiên cúp máy, trong đôi mắt âm trầm ánh lên lửa giận, ngay sau đó nghĩ tới chuyện gì, lại cầm điện thoại lên tìm số Trang Tử Duyệt để gọi tới.
“Chuyện tôi giao cho cậu lo liệu, cậu đã làm xong chưa?”
Trang Tử Duyệt nhạt giọng nói: “Thất bại rồi, trước đó tôi từng sử dụng với cậu ta chiêu này, nên cậu ta đề phòng tôi, hơn nữa, cũng không biết cậu ta làm gì, điện thoại không ghi âm được.”
Chiến Nam Thiên nheo mắt lại: “Kể tôi nghe tình huống khi đó đi.”
Trang Tử Duyệt kể sơ qua chuyện ngày hôm qua: “Chắc cậu ta đã làm gì đó với máy ghi âm, đồng thời, còn ngăn cản tôi sử dụng năng lực tiên đoán với cậu ta, bởi vậy nên tôi không thể đoán tiếp theo cậu ta muốn làm gì.”
Chiến Nam Thiên cười nhạt: “Điều này càng khiến tôi thấy hứng thú với cậu ta.”
“Tôi cũng cảm thấy hứng thú với cậu ta, không phải cậu ta có dị năng sao chép sao? Trước đó tôi có dùng dị năng tiên đoán với cậu ta, không biết liệu cậu ta có sao chép năng lực tiên đoán của tôi không?”
“Có lẽ có thể sao chép.”
“Giờ chúng ta không ghi âm được, bước tiếp theo anh dự định làm gì?”
Ánh mắt Chiến Nam Thiên khẽ gợn sóng: “Chuyện tiếp theo không cần cậu lo, tôi tự có cách vạch trần thân phận của cậu ta.”
Trang Tử Duyệt không lên tiếng.
Ánh mắt Chiến Nam Thiên đanh lại: “Cậu sẽ không mềm lòng chứ?”
“Anh nghĩ tôi sẽ mềm lòng không?”
“Hy vọng là không.”
Chiến Nam Thiên cúp máy, nhìn lên cầu thang, trong mắt toát lên vẻ u ám.