– Thực lực của những người này quá thấp, có Phong Vương hay không?
Nhìn xong một vòng, Nhiếp Vân quay đầu hỏi.
– Phong Vương? Đùa gì thế! Loại phi thăng giả này, cho dù có thể bán ra, cũng không tới phiên ta a!
Cao Nhạc lắc đầu.
Hắn chỉ là Phong Vương sơ kỳ, cho dù mang cường giả Phong Vương đến bán ra, một khi gây chuyện, cũng không chế trụ được!
Lại nói, ở tiểu thế giới có thể đạt tới loại cấp bậc này, mỗi một cái đều là thiên tài, vạn kim khó cầu, chuyện tốt như vậy không tới phiên hắn làm a.
– Không tới phiên ngươi? Người nào đang làm?
Nhiếp Vân nghe được huyền cơ trong lời nói của hắn, hắn chỉ nói không tới phiên, mà không có nói không có.
– Đương nhiên là…
Cao Nhạc đang muốn nói, đột nhiên ngừng lại:
– Là ai làm ngươi không cần phải để ý đến, muốn mua liền mua, không muốn mua thì thôi, nô lệ Phong Vương cấp, nhất định là không có!
– Không cần ta quản? Cũng không do ngươi a!
Thấy đối phương không muốn nói, ánh mắt của Nhiếp Vân chợt lóe, cười lạnh một tiếng, thân thể động một cái, chợt bắt tới.
Lúc tiến vào, hắn đã nhìn ra, bốn phía đều là phong ấn, cho dù chiến đấu, lực lượng cũng tán dật không ra, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, sẽ không đưa tới quá nhiều người chú ý.
– Cái gì?
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất thủ, sắc mặt của Cao Nhạc khó coi:
– Ngươi đây là tìm chết!
Bất kể nói thế nào, hắn đại biểu đội chấp pháp bán ra nô lệ, người trước mắt này, rõ ràng không coi đội chấp pháp ra gì, không có coi tám thế lực lớn ra gì.
Bàn tay như đao nghênh đón, không khí tí tách vang dội, giống như thúy trúc tê liệt.
– Hừ!
Đối phương chỉ là Phong Vương sơ kỳ, Nhiếp Vân căn bản không cần vận dụng toàn lực, hừ một tiếng, cũng không tránh né, thân thể thoáng một cái đi tới bên cạnh, chợt quất tới.
Ba!
Con ngươi của Cao Nhạc co rụt lại, ngay sau đó cảm thấy năm ngón tay giống như bị thiết côn đánh vặn vẹo, cả người choáng váng, nặng nề đụng vào lan can, thân thể cứng còng, bất quá còn chưa chết.
– A…
Thanh niên trước mang Nhiếp Vân tới, bởi vì muốn cầm tiền giới thiệu nên không có rời đi, thấy một màn như vậy, nhất thời bị dọa sợ đến ngẩn người.
Động tác của Nhiếp Vân rất nhanh, từ xuất thủ đến đánh bay Cao Nhạc không quá nửa tức, đợi hắn kịp phản ứng muốn trốn đi đã chậm.
– Giới thiệu khách hàng, trợ Trụ vi ngược, cũng không phải thứ tốt gì, lưu lại đi!
Bàn tay vỗ một cái, thanh niên ngay cả kêu thảm cũng không kịp, đã bị đập thành nhục bính.
Người như vậy, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt gì, không biết giết hại bao nhiêu phi thăng giả, giữ lại không bằng giết.
– Nô lệ Phong Vương ở đâu? Nói chính xác, ta có thể cân nhắc cho ngươi cái thống khoái!
Chém giết thanh niên xong, đi tới bên cạnh Cao Nhạc, ánh mắt của Nhiếp Vân lạnh lùng.
Từ ánh mắt của hắn có thể thấy được, tuyệt đối nói được làm được, sẽ không nuốt lời.
– Ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Cao Nhạc run run, ánh mắt lộ ra khủng hoảng:
– Đây là khiêu khích quyền uy của đội chấp pháp…
Rắc rắc!
Lời còn chưa nói hết, một trận đau đớn thấu xương truyền tới, đùi phải giòn vang, bị đối phương đạp thành bột phấn.
– Ngươi…
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt của trung niên trước mắt không có biến hóa chút nào, tựa như đạp nát chân của hắn như đạp nổ khí cầu, không có chút cảm xúc ba động nào.
– Ta không muốn nghe nói nhảm, trả lời vấn đề của ta…
Rắc rắc sát!
Lần nữa đạp bể chân còn lại của Cao Nhạc, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.