Thần sắc Tiêu Vũ cũng đột nhiên thay đổi.
Nhưng hai người bọn họ đều không nói gì.
“Ài, không ai để ý tới ta, ta ngủ tí đã.” Lan Nguyệt Hầu nhắm hai mắt lại, không biết là ngủ thật hay cố ý để hai vị vương gia bên cạnh nhìn.
Lễ nghi trang nghiêm mà rườm rà, vũ công thay đổi vũ điệu, ngàn người tấu nhạc.
Sau hai canh giờ ròng rã, cuối cùng Tề Thiên Trần cũng nói ra hai chữ: “Vọng ế.”
Ánh lửa nổi lên, tấm vải gấm viết bài từ cầu xin trời cao được cho vào trong lư hương thiêu cháy. Minh Đức Đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chuẩn bị bái lạy lần cuối.
Nhưng hắn đột nhiên dừng lại.
Tất cả quan viên ngây dại, trong lòng đều dâng lên một nghi vấn: “Sao vậy?”
Chỉ có Lan Nguyệt Hầu nửa tỉnh nửa mê mở mắt, hỏi ra câu nói trong lòng mọi người: “Sao vậy?”
Minh Đức Đế vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trên Thiên Hải đạo tràng, rốt cuộc có người không nhịn được, bắt đầu xì xào bàn luận.
“Yên lặng!” Một tiếng gầm vang lên giữa đám người, lập tức ép mấy lời xì xào đó xuống. Nhưng người nói lời này lại là người đầu tiên không chịu yên lặng, Lan Nguyệt Hầu. Lan Nguyệt Hầu nhìn lên đài, Tề Thiên Trần, Cẩn Tuyên công công và bốn tổng quản chưởng vật khác cũng phát hiện ra điểm lạ nhưng không ai dám đi lên.
Cũng không ai biết rốt cuộc Minh Đức Đế đang ra sao.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, thân thể Minh Đức Đế hơi lắc lư một chút, đột nhiên đổ về phía sau, ngã thẳng xuống đất.
Bốn tổng quản lập tức lao đến, nhưng có người còn nhanh hơn bọn họ.
Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên công công đã lướt qua bên cạnh bọn họ, đi tới bên Minh Đức Đế.
“Có thích khách?” Dưới đài có quan viên kêu lên.
“Nói bậy! Nơi này có chín ngàn cấm quân canh giữ, trên đài có quốc sư và ngũ đại tổng quản bảo vệ, làm sao lại có thích khách!” Lan Nguyệt Hầu phẫn nộ quát.
Đúng vậy, đường đường chín ngàn cấm quân hộ vệ, trên đài còn có vài vị cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, cho dù là hạng hai trên Quan Tuyệt bảng là Bách Lý Đông Quân và Lạc Thanh Dương liên thủ cũng không cách nào tới bên cạnh Minh Đức Đế, huống chi là hành thích hắn.
Tiếng xôn xao lại bị Lan Nguyệt Hầu làm dịu xuống.
Tề Thiên Trần bắt mạch cho Minh Đức Đế, cau mày.
“Sao rồi?” Cẩn Tuyên công công hỏi.
“Là tâm bệnh.” Tề Thiên Trần đáp.
Cẩn Tuyên công công nhướn mày, đương nhiên hắn biết Minh Đức Đế có tâm bệnh. Sau án mưu phản của Lang Gia Vương, Minh Đức Đế vẫn luôn mạnh khỏe đã có tâm bệnh, chuyện này toàn bộ triều đỉnh chỉ có vài người được biết. Không ngờ hôm nay Minh Đức Đế lại ngất xỉu ngay trước mặt mọi người.
Chẳng trách gần đây đế tinh ảm đạm. Tề Thiên Trần lặng lẽ suy nghĩ, ban đầu hắn cho rằng chuyện hải ngoại tiên đảo làm tổn thương tới hoàng vận nên ra tay ngăn cản, không ngờ nguyên nhân thực sự là ở đây.
“Thiên sư Khâm Thiên giám đâu?” Lan Nguyệt Hầu gọi.
“Hầu gia.” Hai thiên sư từ trên đài bước xuống.
“Phiền hai người dẫn văn võ bá quan đi về.” Lan Nguyệt Hầu gió.
“Đạo tràng đã mở cửa, các đạo chúng của Khâm Thiên giám đang tiễn người.”
“Làm phiền hai vị thiên sư.” Lan Nguyệt Hầu bước lên trước một bước, tung người nhảy thẳng lên đài.
Tiêu Sùng và Tiêu Vũ kinh ngạc, Tiêu Vũ lập tức lao lên, Tiêu Sùng nhanh chóng gọi người hầu tùy tùng của mình. Nhưng hai thiên sư ngăn bọn họ lại: “Hai vị vương gia, mời trở về.”
“Lan Nguyệt Hầu lên được, vì sao ta lại không?” Tiêu Vũ cả giận nói.
“Quốc sư có lệnh, không thể để hai vị vương gia lên được.”
“Ta đường đường là vương gia Bắc Ly, hắn có tư cách gì mà ra lệnh cho ta?” Tiêu Vũ trách mắng.
“Tế lễ hàng năm chưa kết thúc, trong tế lễ, lệnh của quốc sư cao hơn quân vương, Xích Vương chắc cũng hiểu.”