“Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?” Ngô Sở Úy nhìn mặt của Khương Tiểu Soái quả thật có chút bất thường.
Khương Tiểu Soái tránh né ánh mắt của Ngô Sở Úy, làm ra vẻ thoải mái, giọng nói thản nhiên,”Không sao, đêm hôm đó uống hơi nhiều, hôm nay vẫn thấy khó chịu.”
“Mấy ngày nay đều vậy?” Ngô Sở Úy tỏ vẻ giật mình,”Rượu kia có tác dụng lâu như vậy hả?”
Khương Tiểu Soái oán thầm, rượu thì không có tác dụng đến hôm nay, nhưng làm người ta XX liên tục thì có thể!
Bị ánh mắt truy sát của Ngô Sở Úy nhìn đến không còn chỗ dung thân, cuối cùng Khương Tiểu Soái bực bội lấy đại một cái cớ.
“Chầu rượu kia,.. nói thế nào nhỉ? Tác dụng quá lớn, uống xong mông cũng đau…..”
Ngô Sở Úy được một trận cười không ngừng,”Tôi nói này…. cậu lừa gạt ai hả? Tôi từng nghe qua uống rượu đau đầu, cũng chưa bao giờ nghe thấy uống rượu đau tiểu cúc!”
“Nghiên cứu y học mới nhất đó….”
” Được rồi được rồi…” Ngô Sở Úy lắc lắc tay,”Không cần khiêm tốn với tôi, cậu trực tiếp nói bị người ta ‘thao’ thì đã làm sao?”
Bộ mặt Khương sư phụ không biết để ở đâu, lúc này chỉ dám nhìn đồ đệ mắng một tiếng ‘cút’.
Ngô Sở Úy nhìn có chút hả hê vui vẻ cười một trận, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
“Này, thực sự ngày hôm đó uống rượu xong, ngày hôm sau liền bị………….”
Khương Tiểu Soái nổi đóa lên,” Đừng nói chuyện này với tôi nữa, có được hay không?”
“Không phải vậy, tôi không có ý vạch điểm yếu của cậu, tôi nghiêm túc hỏi cậu đó, rốt cuộc là có phải hay không, hả?, hôm đó ấy.”
Khương Tiểu Soái bực bội một lát, chỉ ừ một tiếng nhỏ đến khó có thể nghe tiếng.
Mặt của Ngô Sở Úy đột nhiên trầm xuống, hai hàng lông mày cũng cau lại.
Khương Tiểu Soái liếc nhìn cậu ta,” Làm sao vậy?”
” Cậu còn nhớ rõ đêm hôm đó tôi nói cái gì không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái so với Ngô Sở Úy còn bị say sớm hơn, từ lúc cậu uống ly rượu đầu tiên kia, ngay sau đó mọi tình huống đều do cậu tự tưởng tượng ra.
“Cậu hỏi cái này làm gì hả?”
Ngô Sở Úy thở dài,”Tôi cảm giác được là, từ đêm hôm đó, sau khi uống rượu xong, Trì Sính liền có chút bất thường. Tôi nghi ngờ ngày đó tôi uống rượu xong, nói lời gì đó không nên nói, cho nên mới tới hỏi cậu.”
“Cậu hỏi tôi?” Khương Tiểu Soái xụ mặt, “Tôi á, ngay cả cậu nói gì tôi cũng không biết.”
Ngô Sở Úy thở dài.
“Không bình thường thế nào?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Vẻ mặt Ngô Sở Úy rất rầu rĩ,”Tôi cũng không biết nói sao nữa, dù sao cũng chính là…. thờ ơ.”
“Không đúng!” Khương Tiểu Soái cho đến bây giờ vẫn nhớ rõ cậu cùng Quách Thành Vũ cố ý để cho Trì Sính ghen, sau đó thì ‘thú tính’ của Trì Sính liền bùng lên,”Bình thường, không phải anh ta tức giận sẽ cuồng nhiệt hơn đối với cậu hay sao?”
Điểm này thì đúng rồi, Ngô Sở Úy cũng lĩnh hội không ít rồi, cho nên tự nhiên Trì Sính lại tỏ ra ‘yên tĩnh’ như thế, làm cho cậu vô cùng lúng túng.
“Anh ta sẽ không tức giận, mà không để ý cậu vài ngày chứ?”
Ngô Sở Úy nuốt nước miếng, nếu quả thực anh ta mà không để ý tôi vài ngày thì quá tốt, chỉ sợ anh ta… kìm nén quá mức……. Ngô Sở Úy cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Trì Sính kìm nén quá mức, chiến tranh càng kéo dài thì sinh mệnh của cậu sẽ càng nguy hiểm.
“Hay là cậu giúp tôi hỏi Quách Tử một chút.”
Khương Tiểu Soái vừa nghe lời này, lập tức dùng gối che đầu lại.
“Cậu tha cho tôi đi đại ca, anh ta vừa mới quên việc này, tôi mà nhắc lại………”
Ngô Sở Úy còn chưa nói hết, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn là số của Trì Sính, tim lập tức tăng tốc. Mấy ngày nay Trì Sính không để ý đến cậu, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động gọi điện cho cậu.
“Buổi tối tôi không về, ở lại nhà Quách Tử.”
Sau đó, điện thoại liền cúp.
Khương Tiểu Soái hỏi đến cùng,”Anh ta nói cái gì?”
Ngô Sở Úy chậm rãi để điện thoại xuống, không biết vẻ mặt biểu cảm gì,”Anh ta nói, đêm nay ở lại nhà cậu.”
Khương Tiểu Soái nghe thấy liền nói,”Vậy cậu cũng đừng về, cùng nhau ở lại đây đi!”
Ngô Sở Úy không nói gì.
Hơn tám giờ tối, xe Trì Sính vừa mới chạy đến nhà của Quách Thành Vũ, xe của Uông Trẫm đi ngay phía sau. Hai chiếc xe đỗ lại chung một chỗ, Trì Sính rướn tầm mắt nhìn người bên trong xe, khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị của Uông Trẫm trước sau như một vẫn bình tĩnh.
Uông Trẫm bước rất nhanh, chỉ vài bước liền đi lên tầng.
Trì Sính cố ý kéo dài bước đi cùng Uông Thạc giữ vững tiết tấu.
Đến chiếu nghỉ tầng hai, cuối cùng Trì Sính mở miệng. ( Tình cũ không rủ mà đến.)
“Khi nào thì đi?”
Uông Thạc quét mắt nhìn anh một cái,”Hỏi làm gì?”
“Không có chuyện gì thì nhanh cút về đi!”
“Gầm mồm gì với tôi hả?” Uông Thạc như tức giận lại như không tức giận hỏi Trì Sính,”Tôi cản việc gì nhà anh hả?”
Cậu không cản việc nhà tôi, nhưng có người khác cản việc nhà tôi.
Hai người đang lạnh lẽo nhìn nhau, chẳng biết Ngô Sở Úy từ đâu xuất hiện, vui tươi hớn hở mà đi tới gần,”Này, trò chuyện cái gì vậy?”
Trì Sính trực tiếp xoay người đi vào.
Ngô Sở Úy nhìn lướt qua bóng lưng lạnh lùng của anh, trong lòng có chút không biết là tư vị gì. Nhưng ở trước mặt Uông Thạc, cậu vẫn che giấu rất khá.
“Ê, hỏi cậu chuyện này!”
Ngô Sở Úy đưa cho Uông Thạc một điếu thuốc.
Uông Thạc nhận lấy, thờ ơ hỏi,”Chuyện gì?”
“Đêm hôm đó chúng ta cùng uống rượu, tôi uống hơi nhiều, cuối cùng nói cái gì cũng không nhớ rõ, cậu có nhớ gì không?”
Uông Thạc cũng như Ngô Sở Úy kẻ tám lạng người nửa cân, Ngô Sở Úy ‘Cảm ơn’ xong, cơ bản thì Uông Thạc cũng say, trong ấn tượng câu nói sau cùng có vẻ như là Ngô Sở Úy cảm ơn Trì Sính để cho cậu ta làm, thế là bắt đầu không chút đạo đức mà thêm mắm thêm muối.
“Trước mặt của mọi người cậu nói là làm Trì Sính thế nào, phải nói là rất chi tiết, vô cùng tuyệt vời……”
Mặt của Ngô Sở Úy trong nháy mắt liền tái xanh.