Trong lòng Tần Tiêu vui mừng nói: tốt nha, mỗi ngày đi dạo kỹ viện giả vờ uống hoa tửu, không bằng trốn đi đá bóng cho vui. Việc này nếu phổ cập giống như áo ba lỗ ngụy trang thì nói không chừng còn có thể làm cuộc thi … Đường triều Trung Quốc ta có cuộc thi bóng đá. Ha ha! Cái gì ngũ đại cuộc thi có thể so lịch sử với ta sao?
Ba người bàn tới hào hứng, ngay cả Lý Trọng Tuấn tạm thời ném tới mỹ nữ sang một bên không để ý rồi, tử tế nghe lấy Tần Tiêu nói các hạng quy tắc chi tiết cùng yêu cầu kỹ thuật. Nghe được nửa, Lý Trọng Tuấn khẽ vỗ chưởng cười to:
-Tốt lắm, ta sẽ mua lại Lăng Nhi làm tiền phong trong đội của ta. Kỹ thuật này của nàng, ai còn có thể cướp bóng từ trong chân của nàng.
– Dọa người! Ngươi đừng nói nhảm nữa.
Lý Long Cơ khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái:
– Cỡ như nàng chỉ vừa va chạm đã bay ngay, nói chi tới đoạt bóng. Đại ca, cái này còn nói tới đối kháng nữa, có phải không?
Lý Long Cơ vừa mới dứt lời, một bóng người lóe lên bên cửa sổ, một nữ tử xuất hiện trong phòng. Mấy người nữ tử bị làm cho sợ đến cả kinh hét lên một tiếng rồi trốn sang bên cạnh.
Người tới hướng Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn chắp tay hành lễ:
– Nhị vị điện hạ, Mặc Y thất lễ. Tiếc rằng Bách Linh Lung không cho ta tiến vào nên phải xông tới, mong rằng thứ tội.
– Mặc Y…
Tần Tiêu nhíu mày đứng dậy, đi đến trước mặt nàng hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì sao?
Mặc Y tiến đến bên tai Tần Tiêu nói nhỏ:
– An Nhạc Quận Chúa Lý Khỏa Nhi, mang theo gia nô đến trong phủ nháo sự. Tuyên bố ngươi hôm nay không gặp nàng sẽ phóng hỏa đốt trạch tử.
Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ cùng hỏi:
– Làm sao vậy?
Tần Tiêu thở dài một hơi:
– An Nhạc Quận Chúa…
Lý Trọng Tuấn tức giận đến ngứa răng:
– Tiểu tiện nhân này. Các ngươi ở chỗ này ngồi, ta đi thu thập nàng rồi trở về!
– Đợi một chút điện hạ!
Tần Tiêu ngăn chặn Lý Trọng Tuấn:
– Việc này không thể làm lớn được. Bằng không, chỉ biết càng náo càng lớn. Không bằng, Tần Tiêu hiện tại tự mình đi đông cung một chuyến thái tử thái tử ra mặt.
Lý Trọng Tuấn chớp chớp đôi mắt, vỗ vỗ cánh tay của Tần Tiêu:
– Hay để ta đi, chuyện gia sự ta cũng dễ giải quyết hơn một chút. Dù sao. . . Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nha. Ách. . . Đúng rồi, Mặc Y, muội muội của ngươi đâu? Tính của nàng như vậy có náo loạn với Khỏa Nhi không?
Mặc Y cúi đầu chắp tay:
– Phu nhân đem nàng dẫn tới hậu đường. . . An Nhạc Quận Chúa, tạm thời còn không có làm ẩu, nói là chờ một nén nhang, Tần đại nhân còn không quay về, nàng sẽ đốt trạch tử đi.
Tần Tiêu nghe được trong lòng nôn nóng:
– Vệ vương đi gặp thái tử a. . . Ta trở về một chuyến. Miễn cho nàng thật sự động thủ thì chuyện kia thì không thể vãn hồi.
Lý Long Cơ thở dài một hơi:
– Thật là mất hứng…Vậy thì tản đi thôi. Lý Khỏa Nhi, thật sự là càng ngày càng làm càn! Ta với ngươi cùng về nhà một chuyến.
Mọi người ném ra một số bạc làm tiền thưởng rồi nhanh chóng rời khỏi Bách Linh Lung.
Đợi đến lúc Tần Tiêu rời Bách Linh Lung đi ra đường cái chợ phía Tây, còn chưa đi ra vài bước, bên đường một Tiểu nhị ca trước cửa quán cơm bỗng nhiên kêu to:
– Đó . . . Đó không phải là Võ Trạng Nguyên Tần tướng quân sao? Lão gia, lão gia, mau tới! . .
Người qua đường và ở bên trong cửa hàng phụ cận đều nhìn về phía Tần Tiêu:
– Chính là Võ Trạng Nguyên đả bại đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết sao? Hắc, thật là hắn rồi!
Đám người lập tức lao tới Tần Tiêu khiến mấy người Tần Tiêu bị một đoàn người vây quanh.
– Tần tướng quân, ngài rất uy phong.
– Làm vẻ vang cho Đại Chu ta.
– Tuyệt vời!
– Tới nhà của ta chơi một chút không? Ở phía trước cửa hàng bán tơ lụa đó, ta bán cho ngươi loại áo lót … à … áo ba lỗ.