Kiều Từ vô cùng kích động: “Thật sao? Vẽ em sao?”
Kiều Thời Việt “ừ” một tiếng, ngay tại lúc Kiều Từ đang nghĩ xem sao hắn lại có lòng tốt như thế thì lại nghe Kiều Thời Việt nói: “Cho nên, mày thích vẽ tranh, có biết không? Chính vì thế nên anh mới có thể bảo cô ấy tới vẽ tranh cho mày.”
Kiều Từ ghét nhất chính là vẽ tranh.
Bởi vì cô nhóc không ngồi im bất động được, cho dù là tự mình vẽ hay là để người khác vẽ mình.
Kiều Thời Việt là anh trai cô, khẳng định biết chuyện này.
Cho nên hắn vì bạn gái của mình mà đem em gái ruột bán đi?
Quai hàm Kiều Từ phồng lên vì tức giận, lúc rửa rau dư quang thoáng nhìn qua, thấy hắn đang cắt trái cây.
Một nhát lại một nhát, cắt tới thập phần tinh tế, thậm chí còn bài trí ra đĩa, cô nàng nhanh chóng ném đồ trong tay xuống, cười ngâm ngâm nói với hắn: “Ca ca, em giúp anh mang ra nhé.”
Kiều Thời Việt không ngừng động tác trên tay, thân thiện cho cô nàng hai sự lựa chọn: “Rửa rau hay là bổ hoa quả?”
Kiều Từ ôm hận nhìn bóng dáng Kiều Thời Việt.
Cô gái kia không biết từ khi nào đã đi tới ban công.
Cánh tay mảnh khảnh chống ở trên lan can, bộ váy màu lam ôm trọn lấy da thịt tuyết trắng của cô, vòng eo được cắt may khéo léo, đem cái eo nhỏ nhắn hoàn mỹ phác họa hết sức chân thực.
Kiều Thời Việt lẳng lặng nhìn trong chốc lát, thẳng tới khi đối phương quay đầu lại.
Vân Phiếm Phiếm quay đầu liền nhìn thấy Kiều Thời Việt đứng ở sofa, thần sắc không rõ, tựa như đang tự hỏi điều gì đó.
Thân hình hắn cao lớn, một tay đang cầm đĩa trái cây.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng đi tới, Kiều Thời Việt thấy được cánh môi lúc đóng lúc mở của cô, đôi mắt còn giống như một hồ nước thanh triệt.
Cô nói gì kỳ thật hắn cũng không nghe ẽo.
Đem đĩa hoa quả đặt ở trên bàn trà, Kiều Thời Việt dời mắt đi, nói: “Ăn trái cây.”
Hắn còn nhớ thanh âm lúc cô cùng mình chơi game.
Giống như một con hamster nhỏ đang gặm đồ, hẳn là lúc đó cô đang ăn trái cây đi.
Kiều Thời Việt thấy cô vươn tay, cầm lấy một xiên dưa hấu. (tăm xỉa răng cắm vào dưa hấu)
Dưa hấu rất đỏ, lúc chạm tới môi cô liền giống như đá quý hàm chứa dưa hấu vậy.
Cô ăn xong một miếng, còn liếm liếm cánh môi, tựa như sợ nước dưa hấu lưu lại bên môi.
Vân Phiếm Phiếm thấy Kiều Thời Việt còn đứng ở bên cạnh, cảm thấy mình cứ ăn như vậy không tốt lắm, vì thế liền mời hắn: “Anh có muốn… cùng ăn hay không?”