Người đó hét lên một câu.
Phong Liệt kinh ngạc ngắng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra đệ tử đó chính là Tiểu Vũ người lúc trước mà ông ta phái đưa Lâm Dương xuống núi.
“Tiểu Vũ, sao con lại trở về? Không phải đi cùng Lâm…”
Phong Liệt muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này, ở phía sau Tiểu Vũ còn có một người đến.
Đó đương nhiên chính là Lâm Dương đã rời đi trước đó.
Chỉ nhìn thấy anh đi đến giữa đám khách, nhìn quanh một vòng rồi từ từ hét lên: “Giáo chủ của Sùng Tông Giáo… là ai2”
Giọng nói này, ngay lập tức khiến sảnh tiệc náo nhiệt trở: nên yên tĩnh vô cùng.
Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía người này, lại không có ai dám trả lời.
Người này là ai? To gan như vậy, vô lễ như vậy?
Không ít người trong lòng oán thầm Nhưng Lâm Dương lại thờ ơ không quan tâm đến bầu không khí kỳ quái của hiện trường rồi lại nói tiếp.
“Có ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc ai…là giáo chủ của Sùng Tông Giáo!”
Văn Mạt Tâm ở phía trêи mặt không biểu cảm, đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng lên.
“Chàng trai trẻ, tìm giáo chủ này có chuyện gì sao?”
Một lời nói của Văn Mạt Tâm đã khiến bầu không khí xung quanh thoáng chốc đông cứng lại.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía con người không biết điều kia, có người cười lạnh, có người lại nghiền ngẫm.
Tuy mọi người đều không biết cậu trai này từ đâu chui ra, nhưng dám gây chuyện trong tiệc kết hôn của con trai giáo chủ Sùng Tông giáo thì chắc chắn là anh sẽ không có kết cục tốt rồi.
Hoắc Kiến Quốc bên này đầy vẻ kinh ngạc.
“Sao thằng cha này lại chạy về thế này?” Tịch Lưu Hương ngạc nhiên hỏi.
“Anh ta điên rồi hay sao? Lại dám chạy đến đây gây rối.”
Người bên cạnh sửng sốt nói.
“Ha ha, thằng cha này đúng là thú vị. Làm loạn ở Thượng Võ Quán chúng tôi thì cũng thôi đi, giờ lại đến gây chuyện ở Sùng Tông giáo nữa! Hay đấy! Hay đấy! Ha ha ha. Ba, lần này không được ra mặt đâu nha, néu không thì sẽ hại Thượng Võ Quán chúng ta đó!” Hoắc Ngạo nở nụ cười.
Mọi người vỗ tay liên tục, nhìn Lâm Dương với vẻ trêu tức.
“Quản ư? Hừ, trong tình huống thế này ba lấy gì để quản?
Đừng nói ba không quản, cho dù cậu ta cầu xin ba thì cũng vô dụng. Tự mình tìm chết, không trách người khác được.” Hoắc Kiến Quốc cũng hừ ra tiếng.
Lời Hoắc Ngạo nói hoàn toàn là dư thừa.
Vì từ chuyện khi nãy, Hoắc Kiến Quốc đã không thể để ý đến Lâm Dương được nữa rồi.
Dù sao thì theo như ông ta thấy, Lâm Dương đã dây dưa với Phong Liệt rồi, mà Phong Liệt là kẻ thù của Thượng Võ Quán ông ta. Lâm Dương làm vậy gần như ngang với làm phản rồi.
Còn về phần Phong Liệt thì đang ngây ra tại chỗ.
Ông ta biết thân phận của Lâm Dương.
Người này chính là thần y lâm tiếng tăm lừng lẫy Giang Thành.
Ông ta tưởng Lâm Dương sẽ dùng thân phận thần y Lâm để đến viếng thăm, bàn bạc chuyện về người bạn kia của anh với Sùng Tông giáo, thuận tiện giải vây cho ông ta.
Tuy thần y Lâm và Sùng Tông giáo chẳng có quan hệ gì, nhưng dựa vào danh tiếng và y thuật của thần y Lâm, Sùng Tông giáo không thể vì chút chuyện nhỏ này mà không nể mặt anh.
Nhưng điều khiến Phong Liệt ngàn vạn lần không ngờ tới là Lâm Dương lại xông ra lỗ mãng như vậy, còn trực tiếp khiêu chiến giáo chủ Sùng Tông giáo!