Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân nhìn nhau, đồng ý:
– Tốt!
Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:
– Các vị đã đồng ý thì ta từ chối không được, Tịch Diệt đạo hữu có ý kiến gì không?
– Ta thì không sao.
Tịch Diệt Đạo Nhân cười nói:
– Nhưng ta rất có hứng thú quyết đấu giữa Thiên Tôn. Nếu có vị đạo hữu nào muốn chỉ giáo thì ta nguyện cống hiến một phần sức cho thời đại tiên đạo, tiêu diệt vài Thiên Tôn giảm thấp kiếp số.
Các Thiên Tôn tim đập nhanh,suy ghĩ kỹ cảm thấy có điều lạ, thầm nghĩ:
– Tịch Diệt Đạo Nhân e sợ thiên hạ không loạn, kiếp số càng lớn càng tốt, sao cũng động sát khí với Thiên Tôn khác? Nếu nhiều Thiên Tôn sống thì tương lai tịch diệt kiếp càng mạnh hơn, Tịch Diệt Đạo Nhân nên vui mới đúng.
– Nói vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn không làm chuyện vô ích, lúc trước hắn từng nói nếu Tịch Diệt Đạo Nhân chết thì tịch diệt kiếp cuối cùng sẽ bùng nổ. Nguyên Thủy Thiên Tôn nói Tịch Diệt Đạo Nhân không nắm giữ tịch diệt kiếp được. Vô Cực Thiên Tôn cũng nói Tịch Diệt Đạo Nhân chỉ là con rối của đại đạo tịch diệt, xem ra chính Tịch Diệt Đạo Nhân cũng cho rằng kiếp số quá lớn bản thân sẽ bị đại đạo tịch diệt phản phệ.
Mọi người ôm ý nghĩ riêng.
Giang Nam giơ tay lên, chậm rãi nói: – Vậy các vị đạo hữu hãy vỗ tay thề đi, hôm nay giao ước ba chương, không được trái lời!
Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Tịch Diệt Đạo Nhân, Nguyên Mẫu Thiên Tôn cùng giơ tay lên. Bảy bàn tay chậm rãi di chuyển cuối cùng va chạm vào nhau.
Cú va chạm không tầm thường, thân thể bảy Thiên Tôn rung mạnh. Mặt Thanh Liên Tiên Tôn hiện ra tử khí đậm đặc, cánh hoa hồng mông thanh liên lắc lư, tầng tần tan vỡ. Thế Giới thụ sau lưng Đế Lân thì lá cây rào rào, nổ tung.
Trên mặt Đạo Không Thiên Tôn hiện ra hỗn độn tự nhiên, bị chấn vô số hỗn độn phù văn bay ra khỏi cơ thể như từng dòng sông quay quanh gã.
Vô Cực đạo trác quay tít sau gáy Vô Cực Thiên Tôn, cắn nuốt lực lượng khuếch tán ra ngoài, đạo trác bị chấn kêu leng keng.
Mặt Nguyên Mẫu Thiên Tôn đỏ ửng, khóe môi tràn máu biến thành một luồng linh quang.
Người Giang Nam run rẩy, Lô Bồng hiện ra sau lưng, vỡ bốn lần.
Chỉ mình Tịch Diệt Đạo Nhân là bình yên vô sự, gã cười to đứng dậy, lao đi.
Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn đứng lên, rời khỏi Đại La Thiên. Bốn Thiên Tôn bước ra Đại La Thiên, tự phun búng máu, giọt máu bay ra biến thành linh quang tan vỡ. Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn đi xa.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lau máu dính khóe môi, nhìn Giang Nam chằm chằm, lạnh lùng cười:
– Phun đi.
Giang Nam mỉm cười, kiêu ngạo hỏi lại:
– Phun cái gì?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lại hộc búng máu biến thành linh quang bay đi, cười khẩy nói:
– Bảy Thiên Tôn chúng ta vỗ chưởng, chưởng lực đấu đá nhau, ai cũng chịu công kích từ người khác. Ta không tin ngươi không bị thương.
Giang Nam cười to bảo:
– Ta ở tiên thiên bất bại chi địa, không phải danh tiếng ảo, Ta không phun…
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nhìn chằm chằm mũi Giang Nam, hai luồng linh quang chảy ra khỏi lỗ mũi.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn cười khẩy nói:
– Máu chảy ra từ mũi ngươi kìa.
Vẻ mặt Giang Nam bình tĩnh nói:
– Đó là vì tẩu tẩu quá đẹp.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nghiến răng ken két, nửa cười nửa không nhìn Giang Nam:
– Ngươi không phải Giang Thái Khư, Giang Thái Khư chưa bao giờ dám đùa giưỡn ta. Mặc dù Giang Thái Khư lưu tình khắp nơi, hậu cung vô số mỹ nhân nhưng vô cùng tôn trọng ta.
Giang Nam bình tĩnh cười nói:
– Ta đã bao giờ nói ta là hắn chưa? Giang Thái Khư vạn hoa dính vào người, lưu bụi hoa, đa tình đa chủng. Còn ta chỉ có một phu nhân. Nguyên Mẫu, bây giờ nàng đã biết bản lĩnh của ta rồi, chúng ta hợp tác đủ bảo đảm an toàn cho mình.