Không có trực tiếp nhảy lên, đã coi như rất khắc chế.
Bất quá, sau hưng phấn là lo âu.
– Sư phụ nói Hỏa Độc không cách nào khu trừ, biến mất khỏi cơ thể ta, có thể chuyển tới… trong thân thể của hắn hay không?
Nghĩ tới đây, vội vàng nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ thấy thiếu niên nhắm chặc hai mắt, mặt không có chút biểu tình nào, không biết trải qua cái gì.
– Khẳng định đang chống lại Hỏa Độc, nếu không, ta tỉnh lại, hắn khẳng định có thể biết…
Chống lại Hỏa Độc không biết bao nhiêu năm, Bích Nhi biết Hỏa Độc đáng sợ, thấy thiếu niên ở trước mắt không nhúc nhích, nàng biết, có khi đối phương đang trải qua thống khổ mà trước kia nàng trải qua!
Nếu không, dựa theo trình độ cảnh giác của hắn, mình tỉnh lại, làm sao có thể không biết?
– Mới vừa rồi cố ý đánh ta bất tỉnh, có thể là sợ ta không chịu để hắn hấp thu Hỏa Độc, mà không phải là muốn…
Sắc mặt của Bích Nhi trở nên lúc trắng lúc xanh, nếu như trước mắt có một kẽ đất, sẽ trực tiếp chui vào.
Đối phương vì cứu nàng, đánh bạc tánh mạng, chịu đựng Hỏa Độc xâm nhập, mà nàng lại nghĩ ngổn ngang… Nếu để cho đối phương biết nàng nghĩ cái gì, sẽ mất mặt như thế nào…
– Chỉ mong hắn không có sao…
Không biết qua thời gian bao lâu, mới từ trong lúng túng khôi phục như cũ, Bích Nhi nhìn về phía Nhiếp Vân, âm thầm trông đợi.
Chỉ mong người trước mắt này, có thể lần nữa sáng tạo tích, có thể ung dung hóa giải Hỏa Độc!
– Tiến bộ thật là lớn… không tới hai giờ, quả nhiên bổ sung nguyên khí trong Khí Hải đến một nửa…
Nhắm mắt tu luyện, Nhiếp Vân không biết nữ hài trước mắt suy nghĩ lung tung, nhất cổ tác khí, điều động tất cả lực lượng luyện hóa chất lỏng màu vàng, không tới hai giờ, nguyên khí trong Khí Hải đạt tới trình độ một nửa.
Biết còn dư lại một nửa, mặc dù có chất lỏng màu vàng, cộng lại cũng khó có thể lấp đầy, Nhiếp Vân không có cưỡng cầu nữa.
Bởi vì còn có chuyện trọng yếu hơn chờ hắn đi làm.
Hô!
Nhiếp Vân mở mắt, sau đó thấy bạch hoa hoa một mảnh xuất hiện ở cách đó không xa, Bích Nhi cư nhiên…
– A…
Một tiếng thét chói tai vang dội cả phòng.
Bích Nhi tỉnh lại sau, một mực lo lắng thiếu niên ở trước mắt có thể tẩu hỏa nhập ma hay không, nhìn không biết thời gian bao lâu, thấy đối phương hô hấp đều đều, biểu tình không thay đổi, sẽ không có vấn đề quá lớn liền yên lòng.
Trong lòng không có áp lực, lúc này mới phát hiện trên người hơi bẩn.
Hỏa Độc ở trong cơ thể nàng thời gian rất dài, giống như là đá lớn đè ở trên người, lúc này bị khu trừ, áp lực tiêu hết, lực lượng trong cơ thể xuất hiện bắn ngược, ép tạp chất ra, giống như phạt mao tẩy tủy!
Phạt mao tẩy tủy là chuyện mỗi người tu luyện tha thiết ước mơ, Bích Nhi cũng vô cùng khát vọng, nhưng không nghĩ tới sẽ ở hoản cảnh này!
Ở dưới thiếu niên phạt mao tẩy tủy, toàn thân dơ bẩn, nàng thực có chút ngượng ngùng.
Nhìn kỹ một hồi, phát hiện người sau hô hấp đều đặn, nhất thời bán hội không tỉnh
được, động ý tưởng tắm rửa một chút, đổi bộ quần áo mới.
Ý tưởng vừa ra, liền một phát không thể vãn hồi, thận trọng đi tới trước giường, cởi quần áo có chút dơ bẩn, dùng lực lượng điều động một thủy cầu, nhanh chóng rửa sạch.
Mới vừa tắm xong, cảm thấy thần thanh khí sảng, tính toán lấy bộ quần áo mặc vào, liền thấy thiếu niên chẳng biết lúc nào đã mở mắt, mặt kỳ quái nhìn tới.
Thấy một màn như vậy, giống như ăn trộm bị bắt tận tay, sao còn nhịn được, lập tức kinh hô thành tiếng.
Nghe được nàng gào thét, Nhiếp Vân buồn bực.
Sao tu luyện một hồi, người này liền cởi hết quần áo chứ?