Giây lát sau, Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn cùng nhau đến. Vô Cực đạo trác treo cao sau gáy Vô Cực Thiên Tôn phản chiếu hai mươi hai thời đại tiền sử, luyện nhân quả các thời đại thành dị bảo Vô Cực đạo trác. Đạo Không Thiên Tôn thì hai đầu bốn tay bốn chân, thân thể to lớn vô song, hoàn mỹ vô khuyết.
Giang Nam, Đế và Tôn chào. Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn đáp lễ, tất cả ngồi xuống.
Năm Thiên Tôn chờ giây lát. Bên ngoài Đại La Thiên tịch diệt kiếp cuồn cuộn dâng lên, xé rách thời không, sắp xâm nhập vào Đại La Thiên.
Trong Đại La Thiên gió mưa vần vũ, dãy sao lung lay sắp đổ, lúc sáng lúc tối, thậm chí trời trăng trên cao như phủ sương mù lu mờ. Nguyên Thủy Đại La Thiên vô cùng thần thánh bị khói xám bao phủ.
Cảnh tượng này làm năm Thiên Tôn tim rớt cái bịch.
– Sóng kiếp tiền sử dâng lên, Tịch Diệt Đạo Nhân mượn uy lực sóng kiếp, thực lực biến vô cùng khủng bố.
Bọn họ từng thấy Đại La Thiên, biết Đại La Thiên biến thành Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm trong tay hắn. Thanh Liên Tiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn từng chiến đấu, sâu sắc hiểu rõ Nguyên Thủy Đại La Thiên cường đại. Hồng mông thanh liên của Thanh Liên Tiên Tôn cũng không làm gì Đại La Thiên được.
Hiện nay thiên ngoại tịch diệt kiếp xâm nhập làm Đại La Thiên lu mờ, có thể thấy thực lực của Tịch Diệt Đạo Nhân đã vượt trên tất cả Thiên Tôn có mặt.
Tịch diệt kiếp càng mạnh thì Tịch Diệt Đạo Nhân sẽ mạnh mẽ hơn. Hai mươi hai sóng kiếp tiền sử không ngừng đến gần, khiến thực lực của Tịch Diệt Đạo Nhân trở nên khó thể tưởng tượng.
Nếu là trước kia, đừng nói năm Thiên Tôn có mặt, chỉ hai Thiên Tôn là Tịch Diệt Đạo Nhân không dám đến. Hôm nay năm Thiên Tôn tụ tập lại, Tịch Diệt Đạo Nhân dám đến theo ước hẹn, có thể thấy gã tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình. Tịch Diệt Đạo Nhân tự tin năm Thiên Tôn hợp sức cũng không lấy mạng gã được.
Giang Nam mở miệng nói:
– Tịch Diệt đạo hữu, mời ngồi.
Bên ngoài Đại La Thiên, tịch diệt kiếp bỗng rụt lại biến thành một đạo nhân trung niên, trang phục cổ xưa, tuấn tú tiêu sái, tinh thần phơi phới cất bước đi vào Đại La Thiên.
Thanh Liên Tiên Tôn cười khẩy nói:
– Nếu không có nhát kiếm của Nguyên Thủy Thiên Tôn trợ giúp thì hôm nay không có Tịch Diệt Đạo Nhân. Nguyên Thủy Thiên Tôn làm chuyện tốt thật!
Tịch Diệt Đạo Nhân sải bước đi vào, ngồi xuống, mỉm cười nói:
– Nếu không có nhát kiếm của Nguyên Thủy Thiên Tôn chém Thế Giới thụ, hồng mông thanh liên thì hôm nay các vị không ngồi đây được. Bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng tu hành đại đạo tịch diệt, biết rõ nếu ta chết, hình thức ban đầu tịch diệt kiếp cuối cùng sẽ mất khống chế cắn nuốt hai mươi hai đợt tịch diệt kiếp khác diễn biến thành tịch diệt kiếp cuối cùng, hoàn toàn phá hry thời đại tiên đạo.
Thanh Liên Tiên Tôn, ngươi không cảm tạ Nguyên Thủy Thiên Tôn thì thôi lại còn trách hắn cứu thời đại tiên đạo, làm ta thật khó hiểu.
Thanh Liên Tiên Tôn hừ mạnh, lạnh nhạt nói:
– Ta rất tò mò, nếu đạo hữu chết thì hình thức ban đầu tịch diệt kiếp cuối cùng có thể địch nổi ta và Đế Lân hợp sức trấn áp không? Có ta và Đế Lân trấn áp, hình thức ban đầu tịch diệt kiếp cuối cùng bình thường dễ dàng bị chúng ta luyện thành tro bụi! Cho nên là Nguyên Thủy Thiên Tôn nhiều chuyện!
Tịch Diệt Đạo Nhân cười to bảo:
– Thứ tự phụ!
Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Thiên Tôn liếc nhau, thấy trong Đại La Thiên tràn ngập mùi thuốc súng. Trong mắt Đế và Tôn, mấy Thiên Tôn khác, bao gồm Giang Nam đểu không là thứ tốt lành gì. Trong mắt Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn thì cho rằng Giang Nam, Tịch Diệt Đạo Nhân, Đế và Tôn là kẻ thù không đội trời chung.
Nhất là với thành tựu, Đế và Tôn là thủ phạm diệt nhà, diệt tổ.
Tịch Diệt Đạo Nhân thì xem việc san bằng thời đại tiên đạo, xóa sổ tất cả sinh linh còn sống là nhiệm vụ của mình.
Mặt ngoài Giang Nam hiền hòa nhưng tất cả phe phái xem hắn là cái đinh trong mắt, gai trong thịt.
Đạo Không Thiên Tôn hắng giọng:
– Hôm nay Nguyên Thủy Thiên Tôn mời chúng ta đến bàn bạc chỉ vì chuyện bản lĩnh.
Đạo Không Thiên Tôn trầm giọng nói:
– Chỉ có dấy lên vô lượng sát kiếp mới giảm nguy hại của tịch diệt kiếp xuống mức thấp nhất. Vì vcyậ sáu Thiên Tôn chúng ta cần bàn bạc là người nào nên ứng kiếp, người nào sống đến cuối cùng.
Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:
– Chuyện này còn cần bàn sao? Tất nhiên là cường giả sống, kẻ yếu chết trong tai kiếp.
Đế Lân khẽ thở dài:
– Các vị đạo hữu, trời có đứng hảo sinh, Thiên Tôn chúng ta là trời ngồi xem chúng sinh nhập kiếp đã là nhẫn tam,a huống chi làm chúng sinh gặp nạn? Theo ta thấy bớt động can qua đi, bảo vệ được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu.
Thanh Liên Tiên Tôn phản đối:
– Cường giả chết quá ít thì Thiên Tôn phải chết, Đế Lân, ngươi không thể bị người phụ.