Khóe mắt Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn phản ứng Thanh Chủ đang ngồi bên cạnh, nàng hiểu rõ Miêu Nghị đã chiếm được sự vui sướng trong lòng của Thanh Chủ rồi, sau đó nàng quay sang Miêu Nghị, đáy mắt tràn ngập vẻ thưởng thức, cảm thấy tên này nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Lúc này nàng cực kỳ hi vọng Miêu Nghị có thể thắng ván cược lần này, vậy thì sau này một Quỷ Thị nho nhỏ lệ thuộc trực tiếp sự quản hạt của Thiên Tẫn Cung đã trở thành một tinh không U Minh rộng lớn rồi.
Không ít người phải khiếp sợ bó tay rồi, chẳng biết là hai mẹ con Mị Nương đang khiếp sợ hay ưu sầu mới tốt, nhưng biết rõ ràng rằng lời nói của Miêu Nghị đã xâm phạm đến lợi ích của Quảng Thiên Vương.
Sắc mặt Khấu Tranh đã nhuốm lên màu giận dữ, Doanh Vô Mãn đột nhiên đứng lên, tức giận quát:
– Thật lớn mật! Một Tổng Trấn nho nhỏ như ngươi mà dám đòi quyết định vị trí Hầu gia!
– Hắn chỉ nói đó chính là tiền đặt cược thôi, chẳng nghiêm trọng như lời của Doanh ái khanh nói đâu, làm sao trẫm có thể cho phép lời nói của hắn quyết định vị trí Hầu gia do ai sở hữu chứ, nếu thật như thế, trẫm chính là người đầu tiên không tha cho hắn!
Thanh Chủ lên tiếng, hắn nhìn về phía Doanh Vô Mãn, vẻ mặt vui vẻ khoát tay áo, ý bảo không cần tức giận đến mức đó, bộ dạng hòa nhã dễ gần.
Sao Doanh Vô Mãn có thể lùi bước nhượng bộ đơn giản vậy chứ, vì thế hắn ép hỏi Miêu Nghị:
– Nãy giờ chỉ nghe thấy kết quả mà ngươi đạt được mà thôi, chẳng hay nếu ngươi thua thì ngươi có thể đưa ra được tiền cược tương ứng thế nào?
Miêu Nghị yên lặng, không khí trong đại điện cũng yên tĩnh theo, ánh mắt Thanh Chủ nhìn về phía Miêu Nghị mang theo chút chờ mong hi vọng tiểu tử này có thể hoàn thành được chuyện tốt này.
Thần thái Miêu Nghị vô cùng bình tĩnh, sau một lúc trầm mặc, hắn mở miệng nói:
– Nguyện lây cái đầu trên cô này dâng lên! Doanh Vô Mãn lập tức cười lạnh – Ngươi thua, chính là vì vu cáo đại thần trong triều, đó đã là tội chết không thể tha thứ, sao có thể tính là tiền đặt cược được?
Sự việc đã tiến triển đến mức độ này, Miêu Nghị cũng đã xử sự vô cùng cẩn thận, trong nội tâm xoay chuyển nhanh chóng cân nhắc cách dùng từ, e sợ mình sẽ thất bại trong gang tấc.
Ai ngờ trong lúc hắn đang trầm mặc hồi lâu, Thanh Chủ đã lên tiếng, chẳng đợi Miêu Nghị ném ra hậu chiêu, hắn đã cười ha ha nói:
– Hôm nay là đại thọ của Thiên Ông, ván bài này vô cùng thú vị, thực sự đã giúp vui cho bữa tiệc hôm nay, trẫm cũng phải ban thưởng một chút mới phải, không biết ý của Thiên Ông thế nào?
Hắn nhìn về phía Hạ Hầu Thác.
Nhiều đại thần hiểu rõ sự việc này sắp được giải quyết rồi, mọi người đều biết bốn vị trí Hầu gia đã khơi gợi lên hứng thú của Thanh Chủ, Thanh Chủ muốn ra tay rồi. Trong nháy mắt, chúng đại thần bắt đầu chuẩn bị tinh thần ứng đối, một khi bắt được lỗ hổng trong lời nói của Thanh Chủ sẽ phản công toàn diện. Về phần Ngưu Hữu Đức, hắn căn bản không lọt nổi vào mắt của bọn họ, bọn họ chỉ chính thức cố kỵ vị đang ngồi trên ngai cao kia, Thanh Chủ mà thôi.
Thời điểm này, Hạ Hầu Thác chắc chắn sẽ không đường đột cuốn vào trong tranh đoạt lần này, hắn đồng ý hay không đồng ý đều đắc tội với người khác, vì thế phải đá quả cầu này trở về, bày ra bộ dáng vui vẻ hớn hở mà đáp lời?
– Toàn bộ đều nghe theo định đoạt của bệ hạ!
– Tốt! Vậy theo ý của Thiên Ông đi, thêm một phần vui mừng.
Những lời này Thanh Chủ đang muốn nói với Hạ Hầu Thừa Vũ, tất nhiên Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ phối hợp gật đầu cười cười, tỏ vẻ đồng ý.
Thanh Chủ đứng lên, chắp tay sau lưng, quan sát bao quát hết thảy chúng đại thần, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng, hé miệng cười, cất giọng nói không nhanh không chậm:
– Vậy thì trẫm sẽ tăng thêm phần thưởng, vậy phải thưởng cái gì đây? Một mạng nho nhỏ của Ngưu Hữu Đức không thể so sánh với bốn vị trí Hầu gia được thực sự quá mức nhẹ nhàng rồi, người đánh cược cùng hắn ắt hẳn sẽ cảm thấy cực kỳ thua thiệt, như vậy thì, trầm cũng lấy ra bốn vị trí Hầu gia giúp hắn gia tăng sức nặng của bản thân, nếu hắn thua, trừ cái đầu trên cổ của hắn, bốn vị trí Hầu gia của trầm trong bốn quân đều phải tự sát theo. Bốn vị khanh gia, vậy có công bằng không?