Người ta cũng tới ăn cơm… Hình như là cư dân thị trấn này.
Liễu Thi Mạn nghĩ một hồi rồi mở quang não ra, nhập tên thị trấn vào.
Tìm ra thị trấn.
Xem tin tức.
Ở một góc không bắt mắt phát hiện ra tin tức hình ảnh cuộc thi nhạc cụ, trên ảnh là cô bé tên Đồng Đồng kia đang ôm một chiếc cúp, vui vẻ đứng cùng cha mẹ.
Liễu Thi Mạn lắc đầu, đóng quang não lại.
Lúc này trong chiếc phi toa phía trước, cô gái kia dường như đã sắp ăn xong.
Mùi đồ ăn từ xa bay tới.
Liễu Thi Mạn đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù có được sinh mệnh bất tử thì cô ta cũng sẽ phải sống những ngày tháng tra tấn, giày vò.
Điểm đến đã bị chính bản thân mình thay đổi rồi.
Đường bay là do hệ thống tự thiết lập lại.
Thị trấn cho mình chọn.
Địa điểm dùng cơm cũng là do mình chọn từ một trong chín nhà hàng của thị trấn.
Còn có vấn đề gì sao?
Những người bên dưới rõ ràng là cư dân thị trấn, mấy thanh niên trông có thể có vấn đề nhất cũng đã bay đi mất.
Đói thật, ăn cơm thôi.
Liễu Thi Mạn quyết định, nhưng cô ta không xuống phi toa mà cầm quang não cá nhân của người đàn ông hôn mê kia lên, kết nối với nhà hàng này.
Quang não này cô ta vẫn chưa đóng, ban nãy lại đến gian chứa đồ lấy vân tay của đối phương để mở quyền sử dụng thanh toán.
Trên quang não xuất hiện trạng thái kết nối.
[Ngài đang kết nối với nhà hàng Vạn Món.] [Kết nối thành công.]Một giọng nói trẻ tuổi vang lên: “Xin chào, đây là dịch vụ giao hàng của nhà hàng Vạn Món, xin ngài hãy chọn món ăn.”
Là giọng của người thanh niên giao cơm ban nãy.
Trong lòng Liễu Thi Mạn khẽ thả lỏng, chọn một lèo rất nhiều món.
Một đống đồ ăn, dù cho cô ta ăn cả một ngày vẫn còn nhiều. Đoạn đường tiếp theo, cô ta không định lại phải dừng lại tìm nơi ăn uống nữa, mà muốn bay thẳng đến vùng núi biên cảnh kia.
“Ngài chọn xong rồi? Được. Tôi sẽ giao thức ăn đến…? Hả? Vị trí của ngài là ở ngay nhà hàng chúng tôi?” Người thanh niên nghi hoặc hỏi.
Liễu Thi Mạn nói: “Tôi đang ở ngoài nhà hàng, các anh làm xong giao lên phi toa.”
“A, vậy được, đồ ăn ngài chọn tương đối nhiều, xin chờ trong vài phút.” Người thanh niên giật mình nói.
Liễu Thi Mạn dập máy truyền tin.
Thực ra cũng không lâu lắm, cô ta đã thấy người thanh niên trẻ tuổi kia ra khỏi nhà hàng.
“Đồ ngu, giao cơm xong thì mau lếch về đây!” Trong nhà hàng truyền đến tiếng rống của ông chủ mập.
“Vâng! Biết rồi!” Người thanh niên lên tiếng, ôm hộp cơm lớn nhìn về bãi đất trống dành để đậu phi toa.
Liễu Thi Mạn nhìn người thanh niên đi tới, hơi do dự nhưng không lên tiếng gọi.
Người thanh niên đi thẳng tới phi toa của cô gái ở đằng trước, hỏi: “Xin hỏi, ngài đã chọn cơm sao?”
Một hộp thức ăn đã được ăn xong được ném thẳng từ trong phi toa ra, là câu trả lời rất tốt cho câu hỏi của gã ta.
Người thanh niên hậm hực lui lại mấy bước, một lần nữa nhìn xung quanh, ánh mắt của gã ta vẫn chưa nhìn thấy chỗ này của Liễu Thi Mạn.
Người thanh niên la lớn: “Ai chọn món vậy? Đã tới chưa?”
Đúng là thằng ngu. Liễu Thi Mạn bất đắc dĩ đứng dậy, mở cửa khoang ra: “Tôi ở đây!”
Cô ta không đi ra, chỉ dựa lưng vào cửa khoang gọi. Cho dù là vào lúc này, lực Ngũ Hành trong tay cô ta vẫn chưa tản đi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị truyền tống rời đi.
Cuối cùng người thanh niên cũng quay người, thấy cửa khoang đã mở.
“Ừm ừm, thấy rồi.” Gã ta nói, đi về phía phi toa, nhỏ giọng cằn nhằn: “Rõ ràng là ở trong này nhưng lại không lên tiếng, người này có bị bệnh không vậy?”
Liễu Thi Mạn vốn là một chức nghiệp giả nên thính lực tốt hơn người bình thường rất nhiều, những lời oán trách của người thanh niên kia, cô ta nghe được không sót một từ nào. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn không nổi giận mà chỉ bình tĩnh quan sát xung quanh.
Toàn bộ tin tức trên màn ảnh và tình hình bên ngoài phi thuyền đều được cô ta xem xét kỹ lưỡng.
Không có phi thuyền nào mới bay đến, mấy người dùng cơm vẫn chưa có ai ra ngoài, trên các đại lộ không có một bóng xe nào di chuyển.
Đây là khoảnh khắc an toàn nhất.
Liễu Thi Mạn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón tay rồi đột nhiên bật cười, sau đó lắc đầu.