– Dương đại ca, anh còn nhớ cái lần hôm đó, em dìu ba đến bệnh viện thì vừa hay gặp anh không?
Dương Thần cẩn thận nghĩ lại. Thực sự là có một lần, hôm đó khi mình cố ý lạnh lùng với Lý Tinh Tinh, cũng đã chào ông Lý.
– Thực sự lầnđó, cha em sức khỏe đã luôn không tốt rồi, em đưa ông đến kiểm tra sức khỏe…
Lý Tinh Tinh nghẹn ngào nói:
– Kết quả là bị u gan…
Dương Thần trong lòng nghiêm nghị, dường như nghĩ tới cái gì đó. Nhưng không nói gì.
Lý Tinh Tinh tiếp tục nói:
– Lúc ấy cả nhà em đều sợ vô cùng. Bác sĩ nói nếu như không mổ ngay thì tế bào ung thư mà khuếch tán thì sẽ không cứu chữa được nữa. Nhưng nhà em căn bản không có tiền phẫu thuật. Em đã nói với ba có thể tìm Dương đại ca mượn tiền. Nhưng cha mẹ em đều cương quyết phản đối, còn mắng em một trận nữa. Nói là nếu như em còn làm phiền anh nữa thì cha em sẽ thà uống thuốc độc để chết chứ sẽ không phẫu thuật đâu.
– Lúc đó em vô cùng sợ hãi, sợ ba đột ngột rời xa. Nhưng em vừa mới làm cô giáo, dù là có vay ngân hàng hay thế chấp nhà thì cũng không gom đủ tiền được.
Lý Tinh Tinh nói:
– Ngay lúc đó đột nhiên một người xuất hiện. Anh ta nói nếu như em làm theo lời anh ta thì anh ta sẽ chi trả tiền phẫu thuật cho cha em.
Dương Thần trong lòng thở dài, quả nhiên đúng như mình dự đoán:
– Là ai?
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu lên:
– Dương đại ca, anh còn nhớ một lần anh gặp một người trên đường khi đi cùng với em đi mua đồ gia dụng không?
Dương Thần nhớ lại rồi bừng tỉnh:
– Tăng Lâm Lâm?
Lần đi cùng Lý Tinh Tinh đi mua đồ gia dụng đó, không ngờ gặp phải Tăng Tâm Lâm. Tuy cảm thấy anh ta có nụ cười quỷ dị nhưng sau đó không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả, không ngờ anh ta lại luôn theo dõi Lý Tinh Tinh!
– Đúng vậy.
Lý Tinh Tinh nói:
– Anh ta nói chỉ cần em làm theo chỉ thị của anh ta thì anh ta sẽ chi tất cả tiền phẫu thuật.
“Hắn ta cũng thật có sức chịu đựng…”Dương Thần vốn tưởng rằng Tăng Tâm Lâm sau khi bị Lâm Nhược Khê đánh bại trên thương trường thì sẽ rời khỏi trận chiến này, không ngờ anh ta vẫn luôn giữ Lý Tinh Tinh này làm con cờ. Mặc dù là thất bại trên thương trường nhưng cũng không có ý định nối lại mối quan hệ với mình và Lâm Nhược Khê.
Hai người chậm rãi đi đến một góc yên tĩnh trong bệnh viện, Lý Tinh Tinh lại kể lại những chuyện cụ thể đã xảy ra, Dương Thần mới hoàn toàn hiểu.
Hoá ra Tăng Tâm Lâm ban đầu phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa Lý Tinh Tinh và Dương Thần thì liền đã phái người đến điều tra gia cảnh của Lý Tinh Tinh và lại bất ngờ phát hiện Lý Tinh Tinh và Lâm Nhược Khê cùng làm từ thiện ở một cô nhi viện. Nhưng về sau không lâu gặp phải sự đả kích tàn khốc của Lâm Nhược Khê, Tăng Tâm Lâm rút khỏi Trung Hải, những tin tình báo này cũng không lập tức được sử dụng ngay.
Sau khi ông Lý nhập viện, Tăng Tâm Lâm mới xuất hiện nói với Lý Tinh Tinh, người phụ nữ thường gặp trong cô nhi viện kia chính là vợ của Dương Thần, và bảo cô thông qua cơ hội ở cô nhi viện đó để thân thiết hơn với Lâm Nhược Khê, tìm cơ hội phá rối mối quan hệ của hai người.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một sự nửa uy hiếp nửa xúi giục đối với Lý Tinh Tinh. Bởi vì Dương Thần đột nhiên lạnh lùng với Lý Tinh Tinh, Lý Tinh Tinh trong lòng sinh ghen với vợ Dương Thần, hơn nữa lại lo lắng cho chi phí phẫu thuật của cha mình.
Nguyên nhân hai phía đan xen nhau, dù cho đau khổ nhưng cô vẫn nhẫn nại đáp ứng.
Huống chi Lý Tinh Tinh tuy chỉ là một nữ giáo viên trẻ bình thường, thế nào cũng không dám cãi lời một nhà danh gia như nhà họ Tăng. Tăng Lâm Lâm chỉ cần uy hiếp thì Lý Tinh Tinh cũng không dám tiết lộ tất cả những điều này.
Sau đó, Lý Tinh Tinh một bên che giấu tất cả những điều này, phát triển rất nhanh mối quan hệ với Lâm Nhược Khê hơn nữa thông qua chuyện nấu ăn mà Lâm Nhược Khê đột ngột đưa ra tìm được khe hở, diễn màn hôm nay. Đây cũng chính là kết quả mà Tăng Tâm Lâm mong muốn.
Tăng Tâm Lâm muốn dùng cơ sở của Ngọc Lôi để đứng vững trở lại, đã thua trên thương trường rồi, hi vọng có được Lâm Nhược Khê trên tình trường cũng thất bại. Nhưng không thể không nói, sự lợi dụng một cách giảo hoạt Lý Tinh Tinh lần này chặn ngang giữa Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng đủ để tình cảm giữa hai người có nguy cơ cực lớn. Hơn nữa đều khiến cho những người trong đó đều đau khổ.
Anh ta đã quay lại làm một phen.
Dương Thần vẻ mặt trở nên mờ ảo, hồi lâu sau mới nói:
– Tinh Tinh, em chắc là biết, anh ta lợi dụng em. Em đáng lẽ nên nói với anh sớm hơn.
Lý Tinh Tinh buồn bã nói:
– Em biết em sai rồi, nhưng Dương đại ca em…Nhưng lúc đó em thực sự đầu óc như mụ đi. Mỗi lần nhìn thấy anh không thèm nhìn em, lạnh lùng với em như thế, em đều nghĩ không hay về chị Lâm. Làm sao mà em không thể kiềm chế nổi. Bây giờ em biết mình sai rồi, nhưng em đã làm tổn thương anh và chị Lâm, em…Em thật sự không biết nên làm thế nào…Dương đại ca, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, đúng không?
– Con người luôn có lúc phạm phải sai lầm. Anh đối xử lạnh nhạt với em cả cuộc đời sau này cũng là không nên. Có lẽ giữa người với người nên có sự khoan dung và hiểu nhau mới có thể tránh được chuyện như lần này, sẽ không khiến cho Tăng Tâm Lâm có cơ hội lợi dụng được.
Dương Thần thở dài nói:
– Chuyện đã như thế rồi, vậy thì em chăm sóc tốt cho cha em đi, cũng không cần nhắc đến chuyện lần này với bác ấy làm gì. Cứ nói là một ai đó hảo tâm trong xã hội quyên góp đi. Anh về trước đây.
– Dương đại ca!
Lý Tinh Tinh khóc gọi Dương Thần đang xoay người đi.
– Còn có chuyện gì sao?
Dương Thần cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
– Anh… anh thật sự… không thích em sao…?
Nghe thấy câu hỏi run rẩy đó, Dương Thần đứng thẳng bất động tại chỗ.
Lý Tinh Tinh thấy Dương Thần không phản ứng, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, lòng buồn vô hạn, giọng điệu như tự nhủ nói:
– Dương đại ca, em biết anh bây giờ chắc chắn là hận em, hận em dối trá, hận em ngu xuẩn, nhưng xin anh nghe em nói hết đã.
– Anh có biết mấy ngày nay em sống như thế nào không, ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng đó vẫn chưa là gì, ngủ rồi, nửa đêm tỉnh dậy cũng là chuyện như cơm bữa. Bởi vì không biết tại sao gần đây người yêu thương nhất tự nhiên lại như người xa lạ, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn em lấy một lần.
– Em cũng không dám nói với ba mẹ và người khác, sợ bọn họ chán ghét. Vì thế nên em chỉ có thể khóc ở nơi mà không ai biết.
– Nhưng nỗi khổ thực sự chính là cái người mà em phải khóc đó căn bản là không nghĩ đến em, chỉ có mình em như vậy thôi. Dường như người đó đã quên em và hạnh phúc một mình bên người phụ nữ khác.
– Thực sự muốn đi chết nhưng lại sợ không thể chết được vì sợ…không thể được gặp lại người đó nữa, sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Dương đại ca…
Dương Thần hai tay nắm chặt, sợ run, rồi sau đó buông ra, thở ra một hơi, bước đi nhanh không quay đầu lại.
Lý Tinh Tinh coi như dùng hết khí lực của mình, ngồi quỳ hai đầu gối xuống đất, hai mắt vô thần nhìn bóng dáng Dương Thần đi xa. Trong trời đông lạnh giá, cô tịch, bông hoa xinh đẹp như không chịu nổi sự tàn phá, yên lặng điêu linh…