Diệp Hách ngẩng đầu.
Nghiêm Mặc cười với ông ta: “Chẳng phải ông đang tìm kiếm quả Vu Vận sao? Thật ra thì ông đã tìm được rồi.”
Sợi dây leo rút đầu ra khỏi tim Diệp Hách cái ‘bóc’, tiếng vang y như khi giật miếng mút dán, nó còn cố ý mọc ra một cái bọc nhỏ ở đầu dây leo, huơ huơ trước mũi Diệp Hách, rồi lại ‘phập’ một tiếng chui trở lại vào tim ông ta.
Mặt Diệp Hách trắng bệch, ông ta nâng tay lên, chỉ vào ngực mình: “Mi, mi nói… đây, đây là…”
Nghiêm Mặc làm bộ như rất lấy làm tiếc mà chỉ cọng dây leo: “Chính là nó, hình như nó rất thích năng lượng của ông, ông không cảm thấy nó đang cố ý thả chậm tốc độ hấp thu sinh mệnh của ông sao? Bởi vì ông có thể lấy sinh mệnh của sinh vật xung quanh để bổ sung vào cơ thể, nó nương theo ông đó, nên lần này được ăn no bụng rồi.”
Nguyên Chiến xoa xoa nắm tay, dù làm người một nhà, nhưng hắn cũng thấy vẻ mặt và giọng điệu của tư tế nhỏ nhà hắn lúc này quả thật rất đáng giận, rất gợi đòn.
Thân thể Diệp Hách run lên, ông ta như muốn cười, nhưng lại không thể điều khiển được cơ mặt, kết quả là tạo ra vẻ mặt vặn vẹo quái dị. Ông ta không bói sai, quả Vu Vận quả thật ở chỗ này, nó cách ông ta gần như vậy, gần như vậy…
Ông ta sẽ chết ư? Thật kì là, ông ta vậy mà lại chết ở nơi hoang dã, chết trên tay hai tên mọi rợ?
Ông ta vậy mà lại chết?
Không! Ta không thể chết! Ta không thể chết! Ta có năng lực đặc biệt mà ngay cả Đại Tư Tế của Thượng Thành cũng phải ghen tỵ và kiêng dè, sao ta lại có thể chết được? Kẻ phải chết là chúng mới đúng! Là chúng mới đúng!
Nguyên Chiến nhíu mày, lại chạy ra xa hơn nữa.
Sắc mặt Nghiêm Mặc cũng biến đổi, thấy Diệp Hách sắp ra đòn phản công vào giây phút cận kề cái chết, lập tức mắng: “Thằng nhóc hư đốn này! Đủ rồi! Giải quyết nhanh cho ba! Ba đếm tới ba, một, hai…”
Dường như là ngay tức thời, Diệp Hách nhanh chóng già nua.
Khi hắn đếm tới hai, da thịt Diệp Hách mục rã, xương dần hiện ra.
Vừa tới đếm tới ba, Diệp Hách liền biến thành bụi đất.
Nghiêm Mặc chọc chọc Vu Quả vẫn chưa chịu trở về: “Ngỏm rồi?”
“Ừm.”
“Năng lực của ông ta quá đặc thù, có khi nào sẽ sống lại không đó?”
Vu Quả không có mắt, chứ có là nó chắc chắn sẽ quăng cho Nghiêm Mặc một cái nhìn đầy vẻ xem thường: “Ba tưởng ông ta là ba à?”
“…Mày ở trong bụng ba riết nên biết tất tần tật về thân thể ba mày đúng không? Cút về cho ba!”
Cái bọc nhỏ Vu Quả xoay lại: “Xài xong liền vứt, ta trở về đánh thằng con ba!” Không đợi Nghiêm Mặc mắng, nó đã lui vào bụng Nghiêm Mặc.
“Anh có nghe thấy không? Thằng nhóc thúi này dám uy hiếp tôi!” Nghiêm Mặc tức giận mà chọc chọc bụng mình.
Nguyên Chiến nhìn hắn cười: “Thằng con lớn của chúng ta nói chuyện càng ngày càng lưu loát nhỉ? Nó tính chừng nào thì ra đời đây?”
Nghiêm Mặc dở khóc dở cười: “Anh đi mà hỏi nó!” Sau đó ngẩng đầu nhìn trời: “Còn một tên, không biết Cửu Phong có giải quyết được không.”
“Để tôi đi xem.”
“Kiệt!” Trên không trung bỗng có một bóng chim khổng lồ lao tới như tia chớp, còn quăng một thứ xuống.
“Phịch!” Thi thể Bành Tư rơi xuống đất, đầu nện lên tảng đá mạnh tới nổi biến thành một quả dưa hấu nát.
Ba kẻ địch đến đây đã giải quyết xong triệt để.
Nguyên Chiến vốn không định động vào thi thể Bành Tư, bây giờ vẫn chưa lưu hành thông tục thổ táng nên cũng không có cách nói mồ yên mả đẹp, đối với thi thể kẻ địch, để lại cho dã thú ăn mới gọi là tận dụng. Nhưng hắn nghĩ nghĩ, rồi đưa chân chạm vào thi thể Bành Tư, sau khi biến nó thành đất thì chôn xuống luôn.
“Như vậy cũng tốt, dù có kẻ tìm tới đây thì cũng không tìm được thi thể bọn họ.” Nghiêm Mặc không động vào cây thổ nguyên kia, mà để nó lại khu rừng đá, có lẽ vài năm sau, nơi này sẽ biến thành một khu rừng thổ nguyên cũng không chừng.
Nguyên Chiến khom người lượm ba cái túi của bọn họ trên mặt đất, ném cho Nghiêm Mặc, hắn cố tình giữ lại mấy cái này, bằng không thì nó cũng sẽ giống như quần áo ba tên kia, đều hóa thành bụi đất.
“Xem xem có thứ gì tốt.”
Nghiêm Mặc để ba cái túi trên đất, ngồi xổm xuống mở ra, lục lọi một hồi. Cửu Phong thu nhỏ lại, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất để tìm xem có thứ mình thích hay không, khi nhìn thấy một cọng lông chim đỏ như lửa bên trong, nó liền cúi đầu ngậm lấy.
“Mày muốn cái này?” Nghiêm Mặc muốn hỏi xem nó có thích nguyên tinh không.
Ông lớn Cửu Phong không thèm mấy viên nguyên tinh sáng lấp lánh, nó tỏ vẻ mình chỉ thích cọng lông chim kia thôi.
Nghiêm Mặc nhất thời tò mò, vươn tay sờ sờ cọng lông chim kia, hỏi sách hướng dẫn đó là cái gì.
Sách hướng dẫn nói cho hắn biết, đó là lông của chim lửa khổng lồ sau khi thành niên.
“Lạ nhỉ, đây là túi của ai vậy? Thế mà có lông của chim lửa khổng lồ? Tôi còn tưởng rằng chim lửa khổng lồ đã tuyệt chủng rồi chứ.” Nghiêm Mặc phát hiện ra cái túi đó là của Ốc Đặc có thể khống chế lửa, nhưng Ốc Đặc nhìn thấy Cốt Điểu mà vẫn không nhận ra đó là hài cốt của chim lửa khổng lồ.
Có lẽ hài cốt và thân thể có da thịt có lông lá chênh lệch nhau rất lớn, nên Ốc Đặc không thể nhận ra? Hay cọng lông chim này chỉ là một tín vật hoặc vật kỷ niệm nào đó?
Đây là một câu đố nhỏ, chủ nhân của cọng lông chim này đã chết, không ai biết được lai lịch của nó, chỉ có thể tạm thời để qua một bên.
Nguyên Chiến thấy Cửu Phong nghịch cọng lông chim kia, vẻ mặt như suy tư: “Tôi nghe ba tên đó nói, trên thành Lạch Trời ngoại trừ thành Phí La – Trung Thành, còn có một Hỏa Thành – Thượng Thành, tên chiến sĩ kia có thể khống chế lửa, có khi nào dính dáng gì tới Hỏa Thành không? Có khi nào Hỏa Thành có chim lửa khổng lồ không?”
“Có thể lắm. Thượng Thành cách chúng ta rất xa, tạm thời không cần phải để tâm, tôi không tin bọn họ sẽ vì một cọng lông vũ mà tìm tới nơi này.” Lúc này Nghiêm Mặc cho rằng Thượng Thành của Tam Thành cách bọn họ rất xa, lại không biết vì khi Tam Thành vừa nhận được tin về quả Vu Vận đều đã âm thầm phái người tản ra khắp nơi để tìm kiếm rồi, bọn Diệp Hách chỉ là nhóm người đầu tiên mà thôi.
Ba người Diệp Hách không mang nhiều đồ cho lắm, trong túi có nhiều nhất là muối và nguyên tinh, túi Diệp Hách thì nhiều hơn một chút.
“Nguyên tinh có không ít, nhưng cao nhất chỉ có cấp sáu, phần lớn là dưới cấp ba, cấp sáu có tổng cộng năm cái, đều là của Diệp Hách, xem ra nguyên tinh cấp cao của thành Lạch Trời không nhiều.” Nghiêm Mặc cầm lấy một quả cầu nhỏ: “Đây là… cốt khí? Nhìn hay đấy.”
“Còn cái này?” Nguyên Chiến cầm một cái túi nhỏ, để dưới mũi ngửi thử: “Mùi hơi quái, hình như là nước tiểu của loài dã thú nào đó, không biết là loài nào.”
Nghiêm Mặc cầm lấy, cũng ngửi ngửi, còn mở ra nhìn thử, bên trong là một loại bột màu vàng: “Có thể là bột dùng để truy tung.”
“Truy tung?” Nguyên Chiến vươn tay: “Giao cho tôi, để tôi xử lý.”
“Không bằng giao cho Cửu Phong, để nó mang vứt ra xa một chút?”
Cửu Phong nghe thấy tên mình thì thò đầu qua, ngửi ngửi túi thuốc bột: “Ắt xì!” Bất chợt hắt xì một cái.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc thấy Cửu Phong hắt xì, bộ dáng nó rất là buồn cười.
Cửu Phong giận, quay mông về phía hai người.
Nghiêm Mặc sờ sờ Cửu Phong, đặt thuốc bột ở cuối gió, không để nó ngửi phải.
“Không đơn giản như vậy.” Nguyên Chiến cầm túi thuốc bột qua: “Cậu có biện pháp nào lấy nước tiểu từ Thiết Bối Long không? Mùi trong nước tiểu của Thiết Bối Long rất nặng, có thể xua được rất nhiều dã thú, hơn nữa Thiết Bối Long còn là loại cực kỳ cường đại, chỉ cần là địa bàn của chúng nó, thì rất ít mãnh thú dám xâm phạm.”
“Tôi cũng nghĩ tới cách này.” Nghiêm Mặc cất những vật hữu dụng đi, rồi giao những thứ còn lại cho Nguyên Chiến tiêu hủy: “Nếu chuyện tinh thể linh hồn mà Diệp Hách nói là thật, thì thành Lạch Trời bây giờ đã biết Đại Tư Tế của bọn họ đã chết, anh nói xem trong bao lâu bọn họ có thể điều tra ra chúng ta?”
“Vậy phải xem khi nào thì bọn Đóa Phỉ có động thái.”
Nghiêm Mặc đứng lên, thuận tay thả Cửu Phong nhỏ đang tức giận lên đầu mình: “Chúng ta phải tìm vị công chúa điện hạ kia nói chuyện một phen. Lúc bọn Đóa Phỉ rời đi, thực lực của chúng ta không mạnh, bọn họ cũng không biết anh đã lên tới cấp bảy, cho nên dù ba người Diệp Hách mất tích, thành Lạch Trời có tìm tới, thì lúc ban đầu bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta giết Đại Tư Tế của bọn họ, nhưng người thành Lạch Trời chắc chắn sẽ đến thăm Cửu Nguyên chúng ta một chuyến.”
Ông lớn Cửu Phong ngồi trên đầu Nghiêm Mặc, ngoẹo cổ nhìn Nguyên Chiến, tựa hồ như đang rất muốn hủy thi diệt tích túi thuốc bột kia.
Nguyên Chiến nhét thuốc bột vào đai lưng của mình cất đi: “Chia ra hai đầu làm việc, bây giờ chúng ta không cần phải che giấu thực lực của mình nữa, mà ngược lại, chúng ta sẽ cho bọn Đóa Phỉ biết được chúng ta mạnh cỡ nào. Tôi dẫn người đến bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức một chuyến, ép chúng rời đi, để chúng trở về thành Lạch Trời.”
“Ép?”
Nguyên Chiến quay đầu lại: “Chẳng phải cậu nói bộ lạc Đỉnh Việt rất lợi hại sao? Nếu tiếp tục phát triển rất có thể sẽ trở thành cường địch đáng sợ như Tam Thành à?”
“Khoan đã, ý anh là…” Nghiêm Mặc nhìn hắn, cười mắng: “Anh, cái tên khốn này, còn âm hiểm hơn cả tôi, anh muốn đổ cái chết của ba người Diệp Hách lên đầu bộ lạc Đỉnh Việt?”
“Đúng vậy.”
Nghiêm Mặc nổi lên hứng thú: “Đổ như thế nào? Nói xem anh tính làm sao?”
Nguyên Chiến nhìn về phía Cửu Phong: “Không khó, nhưng phải nhờ Sơn Thần đại nhân của chúng ta hỗ trợ.”
Lúc này, thần điện thành Lạch Trời phát hiện ra tinh thể linh hồn của Đại Tư Tế Diệp Hách đã vỡ vụn, thần điện đại loạn, thần thị chạy như bay đi tìm quốc vương Cáp Nhĩ Nặc Tư Mạn bẩm báo.
Quốc vương Nặc Tư Mạn giận tím mặt, hạ lệnh cho tướng quân Triết Phi dẫn năm trăm chiến sĩ, mang theo chồn truy tung để dẫn đường, đến vùng đất hoang dã tìm kẻ dám cả gan giết chết Đại Tư Tế.