Đám người Tiểu Triệu đứng thành một hàng ở cửa hội sở, cố ý cung kính cúi đầu, nói cảm ơn: “Cảm ơn ông chủ!”
“Đừng làm loạn nữa”
Giang Ninh dở khóc dở cười: “Để người ta thấy được, còn tưởng tôi làm gì các cô đấy”
Hắn vẫy tay, lập tức có tài xế lái xe tới.
“Mấy người Tiểu Triệu tiện đường, lại ngồi xe bên kia, để cho tài xế đưa mọi người về. Ngày mai nhớ đừng có tới muộn, tới muộn sẽ bị trừ tiền lương, không cho thương lượng đâu.”
“Vâng! Ông chủ!”
“Tổng giám đốc Lâm tạm biệt!”
Mấy người lên xe, vui vẻ như những chú chim nhỏ.
“Cô sống ở đâu?”
Giang Ninh lại quay đầu nhìn Trần Ngọc.
“Tôi à? Tôi ở cách đây không xa, tôi tự mình bắt xe về nhà là được rồi.”
Trần Ngọc vừa nghe Giang Ninh hỏi mình thì vội vàng cười nói.
“Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, tôi hỏi cô sống ở đâu cơ mà?”
Giang Ninh nói.
Nếu không phải Lâm Vũ Chân còn ở đây, cô ta thật sự sẽ hiểu nhầm là Giang Ninh có ý tưởng gì khác mất.
“Ngay bên phố Đông Đại.”
“Lên xe”
Giang Ninh vẫy tay: “Vừa vặn tổng giám đốc Lâm có vài chuyện công việc muốn nói với cô.”
Nói đến công việc, Trần Ngọc lại không từ chối nữa. Cô †a lên ghế sau, ngồi cùng với Lâm Vũ Chân.
Vừa rồi ở trong ao nước nóng, Giang Ninh đã nói với Lâm Vũ Chân về thân phận thật sự của Trần Ngọc sự, đồng thời cũng nói cho cô biết ông Phó đã chết, ông ta nhờ hắn chăm sóc Trần Ngọc.
Lâm Vũ Chân là một cô gái thông minh, hiểu rõ ông Phó không hy vọng Trần Ngọc biết nên không thể hiện ra ngoài, chỉ là trong lòng nghĩ phải để cho Trần Ngọc ở lại Đông Hải, ở lại tập đoàn Lâm thị.
Cô biết Trần Ngọc bây giờ chỉ còn lại một mình, bơ vơ không nơi nương tựa.
Hai người giống như chị em gái, càng nói chuyện lại càng ăn ý, sau khi trò chuyện về công việc xong, bọn họ lại nói đến thức ăn ngon, nói đến mỹ phẩm, cuối cùng nói đến sở thích thú nhồi bông, Lâm Vũ Chân suýt nữa nói lỡ miệng.
Giang Ninh yên tĩnh lái xe, không để ý xem Lâm Vũ Chân và Trần Ngọc trò chuyện gì.
Hắn dám nói cho Lâm Vũ Chân một vài chuyện, lại biết cô có thể xử lý tốt.
Giang Ninh thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, nhưng không phải đang nhìn Trần Ngọc, càng không phải nhìn Lâm Vũ Chân.
Mà là đang nhìn người bám theo theo phía sau bọn họ, rốt cuộc người đó còn muốn bám theo tới khi nào!