Trên mặt vị thống lĩnh này có vẻ hưng phấn, không những không có bởi vì người bị bắt cảm thấy khổ sở, ngược lại còn mang cảm giác sung sướng, liếc mắt nhìn Nhiếp Vân:
– Ngươi là người nào? Quan tâm một phi thăng giả như vậy, sẽ không phải cũng là phi thăng giả chứ!
– Câm miệng!
Thấy bộ dáng của đối phương, Nhiếp Vân đang muốn nổi giận, một bên Chí Hào tướng quân quát tháo trước.
Vị trước mắt này chính là “hoàng tử” điện hạ, nói hoàng tử là phi thăng giả… Đây không phải muốn chết sao?
– Nói cho ta biết, bị bắt ở nơi nào, ngươi nói đội chấp pháp kia ở địa phương nào, ta có thể không so đo lời ngươi mới vừa nói!
Không để ý tới lời của Chí Hào tướng quân, Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn thống lĩnh trước mắt, trong mắt sát cơ không che giấu chút nào.
Long có nghịch lân, Nhiếp Đồng chính là nghịch lân của hắn, nếu như người này ngoan ngoãn phối hợp ngược lại cũng thôi, không phối hợp, mình không ngại chém giết!
– So đo? Ngươi là thứ gì, dám cùng ta nói như vậy…
Vị thống lĩnh này không nghĩ tới một Phong Vương trung kỳ cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, hỏa khí chạy lên não, tức giận lên tiếng rống to, bất quá gào to còn không có kết thúc, một bàn tay đột ngột xuất hiện ở trước mắt.
– Cái gì?
Vị thống lĩnh này là Phong Vương hậu kỳ, vốn tưởng rằng cho dù đối phương tức giận, Phong Vương trung kỳ cũng không coi vào đâu, căn bản không thể làm gì được hắn, ai ngờ tốc độ của bàn tay vượt ra khỏi tưởng tượng, mới vừa phát hiện, đã tới bên cạnh.
Hai tay vội vàng nghênh đón, muốn ngăn cản.
Rắc rắc!
Liên tiếp giòn vang, hai cánh tay ngăn ở trước ngực bị bàn tay kéo một phát, toàn bộ gảy lìa.
Ba!
Đánh gảy cánh tay của hắn, thế tới chưa tiêu, hung hăng in ở trên mặt vị thống lĩnh này.
Người này không kịp phát ra kêu thảm, bổ nhào té bay ra ngoài, miệng đầy máu tươi, răng rớt đầy đất, nằm trên đất, cực kỳ chật vật.
Hoa lạp lạp!
Nhiếp Vân trực tiếp xuất thủ với một vị thống lĩnh, nhất thời kinh trụ những người khác, trừ Phí Đồng, bảy vị thống lĩnh còn dư lại đều đồng loạt nắm chặc binh khí, thậm chí có ít đã rút yêu đao ra.
Trong lúc nhất thời toàn bộ tiểu viện đằng đằng sát khí, tràn ngập khí tức để cho người ta hoảng sợ.
– Dừng tay!
Chí Hào tướng quân bước lên trước, sắc mặt trầm xuống:
– Còn không để binh khí xuống cho ta!
Chuyện này hắn toàn bộ nhìn ở trong mắt, đều do thống lĩnh không biết phải trái kia gây ra!
Nói thật, người này một chút nhãn lực cũng không có, mình cũng nói chuyện hòa khí với thiếu niên kia, ngu nữa cũng nên đoán ra thân phận bất phàm, còn dám già mồm, không phải muốn chết sao?
Tức giận thuộc hạ không có ánh mắt, đồng thời hắn cũng âm thầm kinh hãi.
Lần đầu tiên thấy vị “hoàng tử” này, thực lực của hắn chỉ có Vương cảnh trung kỳ, chiến đấu với cường giả Vương cảnh hậu kỳ cũng không có lực hoàn thủ, mà mới vừa rồi, tùy tiện bùng nổ lực lượng, lại tương đương Vương cảnh đỉnh phong, loại tiến bộ này… Không khỏi quá lớn đi!
Chẳng lẽ đây chính là ưu thế của huyết mạch Đại Đế?
Nghĩ tới đây, càng thêm xác nhận thân phận của thiếu niên trước mắt, cũng chỉ có huyết mạch thân nhất của Đại Đế, mới có thể có tiến bộ như vậy, người bình thường là không thể nào làm được điểm này.
Nghe được tướng quân quát tháo, mọi người không ngốc, lập tức biết thiếu niên trước mắt thân phận không đơn giản, từng cái trố mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thu binh khí về.
– Đại nhân chớ trách, chuyện này để ta nói đi…
Thấy ánh mắt của Nhiếp Vân vẫn lạnh lùng như cũ, thống lĩnh mới vừa rồi bị đả thương, chỉ cần không nói ra, sẽ xuất thủ lần nữa, Phạm Trọng vội vàng bước lên trước.
Chuyện này do hắn mà ra, tự nhiên không thể tránh né.
– Nói đi!
Có người trả lời, Nhiếp Vân không để ý tới vị thống lĩnh kia nữa, chăm chú nhìn Phạm Trọng.
– Là như vậy, ngày hôm trước chúng ta vào thành, vừa vặn gặp người của đội chấp pháp, bọn họ nói muốn tạm thời kiểm tra, có phi thăng giả trà trộn vào hay không, chúng ta cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phối hợp, sau đó như đã biết, Nhiếp Đồng đại nhân bị tra xét ra, nói là phi thăng giả, trực tiếp mang đi…