– Triệu ……Tử Văn, ngươi chờ một chút.
Nữ tử ánh mắt phức tạp, đột nhiên nói.
Triệu Tử Văn dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nói:
– An Ninh quận chúa, tìm ta có chuyện gì?
– Ta ……
Đôi mắt đẹp của An Ninh quận chúa không còn vẻ trống rỗng vô tình như ngày trước nữa, mà là hàm chứa nỗi u oán và ngượng ngùng. Nàng cũng không biết nói như thế nào nữa.
Một lúc sau, nàng lại giả bộ lạnh lùng, tiếng nói không chút tình cảm nào:
– Vì sao ngươi chưa bao giờ nói với ta, ngươi là Triệu tướng quân?
Triệu Tử Văn cười nói:
– Chẳng lẽ chuyện này còn cần phải bẩm báo với quận chúa sao?
Hạng An Ninh nhớ tới tình cảnh buổi yến hội trong Vương phủ, nước mắt trong suốt không kìm nổi tuôn rơi. Nàng cố đè nén giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng:
– Ngươi có phải là định xem ta như trò đùa đấy chứ?
Triệu Tử Văn nói một cách rất quyết tuyệt:
– Ta cũng không phải là gì của quận chúa cả. Xem hay không xem thì có liên hệ gì đâu?
Nhìn ánh mắt ác nghiệt của hắn, nỗi u oán trong mắt Hạng An Ninh lại càng thêm sâu sắc. Nàng cắn chặt răng, nói:
– Ngươi thật sự không có lời gì muốn nói sao?
Triệu Tử Văn không nói gì, mang nỗi ưu thương mênh mang nhìn lên không trung. Hắn hiểu quận chúa muốn hắn nói cái gì, nhưng đột nhiên hắn cảm giác căn bản là không còn có bất cứ quan hệ nào với quận chúa nữa, cái cảm giác này giống như người xa lạ. Hôm nay thắng lợi trong cuộc luận võ ở giáo trường, cũng có nghĩa là quận chúa không cần phải gả cho Hung Nô nữa. Bọn họ coi như không còn sự liên quan nào nữa rồi …… Khóe miệng Triệu Tử Văn lộ ra ý cười đầy thản nhiên và chân thành.
– Từng có một nam nhân, rất muốn bảo hộ một nữ tử. Cho dù nữ tử đó đã từng bày kế làm thương tổn hắn, hắn cũng không ngại. Đáng tiếc, nữ tử này lại dùng lưỡi dao sắc bén đâm rách cả trái tim của nam nhân ấy, vĩnh viễn phá nát ……
Triệu Tử Văn ưu thương nhìn lên không trung, chậm rãi nói.
Hạng An Ninh dường như không dám nhìn vào mắt Triệu Tử Văn nữa, thân thể nhu nhược khẽ run lên, trong không khí lạnh còn sót lại của mùa đông có một dáng vẻ động lòng người. Ánh mắt của nàng vốn vẫn kiên cường cố chấp cũng bắt đầu mê man và hoảng loạn.
Triệu Tử Văn cười một cách thoải mái hơn, nói tiếp:
– Quận chúa, ta hy vọng nàng có thể tìm được một nam nhân mà nàng thực sự thích chứ không phải chỉ là sự sùng bái mù quáng.
Thân thể mềm mại của Hạng An Ninh chấn động, hai mắt đẫm lệ mông lung, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt tái nhợt cố che giấu tinh thần chán nản.
Triệu Tử Văn đột nhiên xoay người, không hề lưu luyến, dứt khoát cất bước. Hắn biết là sẽ không có khả năng có kết quả gì với Hạng An Ninh được cả, chi bằng quyết định thật nhanh. Nếu không chuyện này sẽ càng ngày càng rối rắm.
Hạng An Ninh nhìn theo thân ảnh Triệu Tử Văn dần dần đi xa, mơ hồ như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa. Rốt cuộc nàng không kìm chế nổi sự đau đớn trong tâm khảm, oa một tiếng khóc lớn lên, rất lâu sau mà không thể ngừng nước mắt lại được.
Triệu Tử Văn đứng trong hoa viên, nhưng không lập tức đi ngủ ngay. Hắn lẳng lặng nhìn bầu trời đêm. n oán với tiểu quận chúa rốt cuộc có thể giải quyết được xong, trong lòng hắn rất là thoải mái, không còn cảm giác có áp lực gì nữa.
– Ngươi tại sao lại phải đối xử với An Ninh như thế?
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong đêm đen, làm Triệu Tử Văn ngẩn cả người.
Triệu Tử Văn cười nói:
– Ta còn tưởng là ai, hóa ra là La tỷ tỷ!
Thân ảnh quỷ mị của La Thanh Yên chợt lóe lên, nháy mắt sau lại xuất hiện sau một gốc cây cổ thụ. Mái đầu vẫn bạc trắng như thế, nét mày như viễn sơn, mắt như làn thu thủy, nhưng xinh đẹp như tiên tử lạc phàm trần, khiến cho người ta không khỏi tim đập thình thịch.
– Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
La Thanh Yên lạnh lùng nói.
Vì cái gì mà La Thanh Yên này lại sốt ruột hộ tiểu quận chúa như thế? Triệu Tử Văn cười nói:
– Đây là chuyện riêng tư của ta, hình như không phải chuyện có liên quan đến La tỷ tỷ!
La Thanh Yên cũng không dừng lại ở lời giải thích của hắn, nghiêm mặt nói:
– Ta xem ra An Ninh rất thích ngươi. Hy vọng ngươi sẽ không cô phụ nàng!
Hóa ra là La Các chủ này không biết chuyện tình uẩn khúc, khả năng là nàng đã nghe được những chuyện vừa rồi đã nói với tiểu quận chúa. Triệu Tử Văn thở dài nói sang chuyện khác:
– La tỷ tỷ, đêm nay ngươi tìm ta không phải là định để ta dẫn hai ngàn kỵ quân mới thu được đến giúp ngươi giết Sở Thăng đấy chứ?
La Thanh Yên hừ nhẹ, nói:
– Một đạo kỵ quân vừa mới thành lập này của ngươi, chẳng đủ cho Sở Thăng nhét kẽ răng, còn đòi giết hắn!
Hơ, thế thì hại gì đến người? Triệu Tử Văn căm giận bất bình, nói:
– Vậy sau này ngươi cũng đừng có tìm ta mà mượn kỵ quân. Tương lai ta còn muốn dựa vào bọn họ mà diệt Hung Nô nữa đó!
La Thanh Yên tức giận nói:
– Hai ngàn người này mà đã muốn diệt mấy vạn thiết kỵ của Hung Nô, thật sự là mơ mộng hão huyền!
– La tỷ tỷ, ngươi có nghe qua Gia Cát liên nỗ chưa?
Tâm tư của Triệu Tử Văn căn bản là không mấy ai có thể hiểu được. Hắn cũng không muốn cứ lằng nhằng vấn vít cái vấn đề này với Bạch Phát Ma Nữ nữa, nên hỏi sang chuyện khác.
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 283: Quyết định thật nhanh