“Vâng!” Bành Tư lại muốn cõng Diệp Hách.
Diệp Hách bỗng nhiên giơ tay, Ốc Đặc và Bành Tư cũng đồng thời nghe thấy động tĩnh, cùng xoay người nhìn về phía nam.
Cách đó không xa có tiếng nói chuyện truyền đến.
“Cửu Phong, sao mày lại lùa bọn họ tới đây? Khó khăn lắm tao mới xác định được thứ trái cây kia mọc trong khu rừng đá này.”
“Kiệt!”
“Được rồi, lúc trước tao không nói với mày là tao không đúng, mày nhanh chóng dẫn đường đi, chúng ta mau tìm ra rồi rời khỏi đây, đừng để kẻ khác giành trước.”
“Khặc khặc!”
“Hy vọng ba tên kia mắc kẹt tới chết trong khu rừng này, haizzz, nếu không phải mày lùa bọn họ tới đây, thì tao đã không cần phải gấp gáp chạy đến khi chưa chuẩn bị tốt thế này.”
“Kiệt!”
“Á! Cửu Phong đại gia, đừng có giật tóc tao nữa!”
Trong đầu Diệp Hách như có hai tiếng nói, một bên gào thét bảo ông ta mau rời khỏi khu rừng đá, còn một bên thì đang thì thầm rằng: Mi bói không sai, quả nhiên quả Vu Vận nằm ở vùng đất này, lại còn nằm trong khu rừng đá! Nếu mi đi mất, thì mi đã lỡ mất dịp tốt để lấy quả Vu Vận rồi, sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
Ốc Đặc vội nhìn về phía Diệp Hách, dùng mắt hỏi ông ta: Đại nhân, có cần đi qua hay không?
Diệp Hách mở to mắt. Phú quý trong hiểm nguy, muốn có được quả Vu Vận trong truyền thuyết thì sao mà không mạo hiểm một chút?
Ông ta có thể tìm tới nơi này, còn trùng hợp bị con chim mặt người nọ thổi gió ép vào khu rừng đá, bây giờ ngẫm lại, liệu đó có phải là cơ hội mà Phụ Thần cho ông ta hay không?
Tuy mọi chuyện đều quá mức trùng hợp, ngay khi ông ta sắp ra khỏi khu rừng thì tên tư tế kia lại tìm tới đây, còn để ông ta nghe được cuộc nói chuyện của hắn, nhưng…
Nếu ông ta không bói một lần nữa, thì có lẽ ông ta sẽ hoài nghi, cũng sẽ không hạ quyết định nhanh như vậy, nhưng dù tên tư tế đó lừa ông ta, thì kết quả bói sẽ không lừa ông ta.
Diệp Hách vỗ vỗ vai Bành Tư, chỉ tay về phía truyền đến tiếng nói chuyện, ra hiệu: Theo sau.
Nghiêm Mặc sợ ba người kia chỉ nghe thấy tiếng mà không tìm thấy hướng nên không đi theo, liền cố ý chạy đến chỗ gần bọn họ lượn qua lượn lại, sau khi xác định bọn họ có thể thấy được bóng mình và Cửu Phong, lúc này mới làm bộ như vừa tìm hướng, vừa chầm rãi đi vào trung tâm khu rừng đá.
Diệp Hách thấy chỉ có một người một chim, lòng liền an tâm hơn một chút.
Ông ta nghĩ, có lẽ nguy hiểm không đến từ tên tư tế thiếu niên này, mà đến từ nơi quả Vu Vận sinh trưởng.
Nơi có thứ tốt đều có những sinh vật hung dữ, đây là quy tắc thông dụng ở bất kỳ đâu, như một loại luật bất thành văn.
Ốc Đặc nhìn thấy tên thiếu niên dám đi vào một mình, nụ cười trên mặt càng trở nên hung ác.
Bành Tư càng đi cũng bắt đầu càng thấy bất an, hắn cứ cảm giác có thứ gì đó đang nhìn bọn hắn chằm chằm, nhưng khi hắn quay đầu lại tìm thì không tìm được gì.
Bành Tư nghĩ, vì cớ gì mà tên thiếu niên kia dám một mình tiến vào đây tìm quả Vu Vận? Chẳng lẽ tên đó không sợ chạm trán tới ba người bọn họ? Nhưng nghĩ lại thì, quả Vu Vận là một thứ đặc biệt, tên thiếu niên đó chắc chắn không muốn cho kẻ khác biết. Lại nói tới phương hướng để đi vào và ra khỏi khu rừng đó, nếu không có chim mặt người dẫn đường, chỉ sợ rất khó tìm được đích đến trong khu rừng, tên thiếu niên kia chắc tưởng rằng bọn họ đã mắt kẹt trong khu rừng rồi.
Mặt khác, có lẽ tên thiếu niên đó không ngờ rằng cuộc đối thoại của mình sẽ trùng hợp bị bọn họ nghe được, mà Diệp Hách đại nhân lại có năng lực dẫn bọn hắn ra khỏi khu rừng, nên cả bọn lén lút đi theo phía sau.
Dọc đường đi không có ai nói chuyện, thời gian trôi qua trong khu rừng đá có vẻ như rất khó để cảm nhận, không biết ba người đã đi bao lâu, chỉ thấy mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh đầu.
Tên thiếu niên bỗng dừng lại.
Phía trước là một bãi đất trống khá lớn, chất đất có vẻ khá đặc biệt, ở giữa có một cái cây.
Nếu là người Cửu Nguyên, nhất định có thể nhận ra, đây chẳng phải là cây thổ nguyên sao?
Có điều lúc này, cây thổ nguyên đã đến mùa nên kết trái đầy cây, trên cây có rất nhiều rắn đen nho nhỏ bò tới bò lui, trên đỉnh cây, có một quả rất lớn, cực kỳ bắt mắt.
Nghiêm Mặc bảo Cửu Phong bay lên đậu trên tay mình, giả bộ như cực kỳ vui mừng mà nói: “Tìm được rồi! Thì ra là ở đây.”
Tự Nghiêm Mặc cũng cảm thấy mình diễn trông ba xạo quá, ngay cả Cửu Phong cũng ục ục cười nhạo, nhưng hắn lại cảm nhận được ba hơi thở phía sau càng trở nên nặng nề.
Xem ra ba người Diệp Hách cũng không biết đây là cây thổ nguyên.
Ha hả, dù nhận ra cũng chẳng sợ, có ai biết quả Vu Vận trông như thế nào đâu?
Lần này tinh thần lực đột phá một chướng ngại mới, tuy không có thăng cấp, nhưng Nghiêm Mặc đã dễ dàng khống chế và sử dụng tinh thần lực hơn, tỷ như vừa rồi, hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực thay cho mắt để quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời để tâm tới ba người kia.
“Ầm ầm ầm!” Đột nhiên, từ trong khu rừng đá có một con Thiết Bối Long lao ra.
“Uông ——! Tui tới rồi đây!” Nhãi con Thiết Bối Long vui vẻ kêu to, vọt vào bãi đất trống, rống uông uông với Nghiêm Mặc: “Uông! Thịt cậu hứa đâu? Lấy ra! Không lấy liền huých cậu!”
Nghiêm Mặc hoảng sợ, liên tiếp lùi ba bước, nhanh chóng lấy một cục thịt bò đã được ướp muối trong túi không gian ra quẳng cho nó.
Nhãi con Thiết Bối Long có thân hình cồng kềnh vậy thôi nhưng chạy lại rất nhanh, cổ duỗi dài, há miệng đớp khối thịt bay đến.
Chẹp chẹp ăn xong: “Uông! Muốn nữa!”
Nghiêm Mặc lại quăng thịt.
Nhãi con Thiết Bối Long ăn liền ba cục thịt, lắc lắc đầu, miễn cưỡng vừa lòng.
Cửu Phong bay lên, phun lưỡi dao gió với nó, nhãi con Thiết Bối Long tức giận, chạy đi đuổi bắt nó.
Cửu Phong lại cười khặc khặc quái dị, đùa với nhãi con Thiết Bối Long, cả hai một đứa bay, một đứa chạy ầm ầm ra xa.
Nghiêm Mặc lau mồ hôi, nhanh chóng đi đến cây thổ nguyên ở giữa bãi đất trống, ngay khi hắn sắp chạm vào thân cây, liền có một quả cầu lửa bắn về phía hắn.
Nghiêm Mặc đã sớm có chuẩn bị liền lộn người sang chỗ khác, trông có vẻ thật là chật vật mà né tránh quả cầu lửa kia: “Kẻ nào? Bước ra đây!”
Ba người Diệp Hách bước ra từ sau cột đá.
Tuy Diệp Hách cảm thấy cái màn dụ con Thiết Bối Long ra chỗ khác kia có hơi quá mức dễ dàng, nhưng ông ta nghĩ, có lẽ tên tư tế thiếu niên đã sớm thăm dò sở thích của Thiết Bối Long, còn dẫn theo chim mặt người để dụ nó đi xa nên mới thoạt nhìn đơn giản như thế.
“Mày không ngờ tới đi?” Ốc Đặc cười dữ tợn: “Nếu không phải con chim mặt người kia nổi gió dồn bọn tao vào khu rừng đá này, thì chắc là đại nhân của bọn tao đã bỏ lỡ mất quả Vu Vận rồi, hà hà, đây gọi là gì nhỉ? Người tính không bằng trời tính? Nhóc con, chỉ có thể trách vận may của mày quá kém!”
Nghiêm Mặc bò dậy, xoa xoa mũi thành thật nói: “Đấy không phải quả Vu Vận, thật đó!”
Ba người Diệp Hách đều dùng vẻ mặt ‘mày tưởng bọn tao là đồ ngu à?’ để nhìn hắn.
Nghiêm Mặc thở dài, sao cái thế đạo này lại nói láo còn dễ tin hơn nói thật vậy cà?
“Chỉ vì trái cây trên cái cây này, mà các người muốn giết tôi?”
Diệp Hách hiền lành cười với cậu thiếu niên: “Cậu bé, quả Vu Vận rất quan trọng với ta.”
Nghiêm Mặc tỏ ra yếu thế: “Tôi sẽ đưa nó cho các người, chỉ cần các người để tôi đi.”
Diệp Hách nghiêng đầu, hơi gật đầu với Ốc Đặc.
Trong tay Ốc Đặc xuất hiện một quả cầu lửa.
“Đừng làm hại cái cây.” Diệp Hách dặn dò.
“Đại nhân, ngài yên tâm, tôi sẽ cho thằng nhãi kia biến thành tro mà không làm hư một chiếc lá nào!”
Nghiêm Mặc vỗ tay một cái: “Ê, sếp, thấy rồi đó, đây không phải là tôi chủ động ra tay, mà là bọn họ muốn giết tôi trước, chỉ vì bấy nhiêu quả trên cái cây này.”
Ba người Diệp Hách không hiểu ra sao, tên này đang nói chuyện với ai vậy.
Mà khi cậu thiếu niên còn chưa dứt lời, quả cầu lửa của Ốc Đặc cũng bay về phía hắn, bỗng nhiên, cậu ta biến mất.
Diệp Hách biến sắc, vội vàng nói: “Bành Tư, mau lấy trái cây! Là cái ở trên cùng!”
Bóng Bành Tư lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh cây.
“Kiệt ——!” Có tiếng ưng kêu dài, theo đó là hơn mười lưỡi dao gió đồng thời bay về phía Bành Tư.
Chim mặt người xuất hiện trên bầu trời, cặp vuốt nhọn hoắc nhắm ngay đầu Bành Tư.
Bành Tư hái được quả trái cây liền sử dụng năng lực tốc độ để bỏ chạy!
“Ốc Đặc!” Diệp Hách thấy Bành Tư gặp nguy hiểm, liền gọi Ốc Đặc chi viện.
Vừa hay bên phía Ốc Đặc không có kẻ nào tấn công. Nhưng Diệp Hách vừa quay đầu, sắc mặt liền trắng bệch.
Ốc Đặc đang đau đớn giãy giụa, thân thể hắn hóa thành đá từng chút một, bắt đầu từ chân, bây giờ phần hóa đá đã lên tới eo hắn.
“Cứu tôi…” Ốc Đặc dùng khẩu hình miệng cầu cứu Diệp Hách.
Diệp Hách muốn tiến lên thì mấy trăm con ong Ăn Thịt đột nhiên chui ra từ lòng đất, bao vây ông ta.
Mẫu Thần! Ông bị lừa rồi! Ông ta nên tin vào thuật bói của mình, lập tức rời khỏi khu rừng đá này mới đúng!
Ốc Đặc muốn phun lửa từ miệng, nhưng hoa lửa chỉ vừa xuất hiện thì hắn đã trợn trắng hai mắt, cổ họng nghẹt lại!
Một bàn tay vươn lên từ dưới chân Ốc Đặc, chậm rãi, một người đàn ông với thân thể cường tráng, trên người chỉ quấn một cái váy da quanh eo, xuất hiện bên cạnh Ốc Đặc.
Nguyên Chiến vừa dùng một tay giữ cánh tay Ốc Đặc, để hắn nhanh chóng hóa thành đá, vừa cười dữ tợn với Diệp Hách.
Diệp Hách cảm thấy nụ cười của tên mọi rợ này còn dữ tợn và đáng sợ hơn cả cách mà Ốc Đặc hay cười.
Ở bên kia, Bành Tư hái trái cây xong, định bỏ chạy thì cảm thấy mình bị cái gì đó cắn một cái, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra trên cổ tay có một con rắn đen quấn chặt.
Bành Tư chẳng những trúng độc mà còn lạc đường, không có Diệp Hách chỉ đường, hắn chỉ có thể chạy loạn trong rừng như ruồi mất đầu.
Trên không trung, con chim mặt người kia thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu kỳ quái, mỗi khi hắn chạy chậm thì sẽ bị nó phun mấy chục lưỡi dao gió, lâu lâu còn bay xuống cào hắn một cái.
Vết thương trên người Bành Tư ngày càng nhiều.
Ốc Đặc đã bị hóa đá đến cằm, lúc này hắn không thể làm gì được nữa, chỉ còn lại đôi mắt đang tràn ra sự đau đớn cùng cực và tuyệt vọng vô bờ.
Hắn đã quá bất cẩn, hắn không ngờ dưới lòng đất lại đột nhiên mọc lên một đôi tay tóm lấy cổ chân hắn.
Năng lực của hắn rất mạnh, nhiều người đều sợ hắn, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với chiến sĩ thần huyết có cấp bậc cao hơn mình, nếu hắn biết nơi này có mai phục, nếu hắn biết còn có một chiến sĩ khống chế đất với cấp bậc cao hơn hắn, thì hắn nhất định sẽ tạo biển lửa, không để bất kỳ kẻ nào tới gần mình, rồi tấn công từ xa.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn… hắn sẽ chết!
Nguyên Chiến chuyển tay lên đầu Ốc Đặc, dùng lực bóp mạnh một cái, đầu Ốc Đặc đã hoàn toàn biến thành đá lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ lăn đầy đất.
Nghiêm Mặc bò ra khỏi tầng đất mềm xốp, tấm tắc nói: “Chiêu này của anh ác ghê!”
Nguyên Chiến nhướng mày, ngoắc ngoắc tay với hắn.
Nghiêm Mặc phủi bụi đất trên người, giơ ngón giữa với hắn, sau đó đi vòng ra trước mặt Diệp Hách.Zombie: Chiến ngầu quá đê!!!!!!!!!!!!!!!!! Post cái hình mới tìm thấy cho Chiến bớt ngầu =)))
Chiến giở váy dòm chym hoa XD
