Bỗng nhiên, một máy bay cá nhân cỡ nhỏ bay vào nhà hàng, một thanh viên vác một hộp giao cơm lớn bước xuống từ cái máy bay cũ kỹ ấy, bắt đầu chuyển đồ.
Hiển nhiên, gã ta vừa ra ngoài giao cơm về.
Bất kỳ một nhà hàng nào cũng vậy, đều có nhân viên đi giao cơm bên ngoài, điều này không có gì khác thường.
Liễu Thi Mạn nhìn người thanh niên kia vào nhà hàng, trong lòng hơi do dự.
Lúc này, có thêm vài phi toa hạ xuống, cửa phi toa mở ra, có người lục tục đi xuống.
Lại có một số người từ trong nhà hàng ra, chuẩn bị rời đi.
Liễu Thi Mạn nhìn những người bên ngoài nhà hàng. Có một nhà năm người, một nhà ba người, hai cặp tình nhân, còn có vài thanh niên già dặn, khôn khéo.
Người đột nhiên nhiều lên rồi.
Vẻ mặt Liễu Thi Mạn hơi thay đổi. Cô ta không động đậy, ngay cả cửa phi toa cũng không mở, trực tiếp mở hình chiếu quay cảnh bên ngoài phi toa, yên lặng quan sát tình hình bên ngoài.
Chiếc nhẫn màu vàng được cô ta vuốt ve nhè nhẹ.
Liễu Thi Mạn do dự suy nghĩ.
Chú Hề Tử Thần quá kinh khủng, cho dù có năng lực rời đi bất cứ lúc nào, nhưng phải đối mặt với quái vật kinh khủng mình chưa hề biết này, trong lòng cô ta vẫn hơi căng thẳng.
Bên ngoài nhà hàng, mấy người trẻ tuổi kia đang hút thuốc, nhà năm người lần lượt leo lên phi toa, nhà ba người vừa đến, cha mẹ dẫn theo đứa con đi vào nhà hàng.
Khoảng vài phút sau, nhà năm người lái phi toa rời đi.
Những người trẻ tuổi kia hút thuốc xong, cười nói, chia nhau đi về phi toa của mình.
Dưới sự quan sát chăm chú của Liễu Thi Mạn, những người trẻ tuổi này khởi động phi toa, chậm rãi tăng tốc bay đi.
Vẻ mặt Liễu Thi Mạn dần thả lỏng, cô ta nhìn về phía nhà hàng, thấy bên trong không nhiều người lắm.
Lúc này ở cửa nhà hàng truyền đến tiếng chửi mắng: “Động tác lề mà lề mề chết đi được, nhanh lên chút đi!”
“Ái, vâng! Vâng!”
Liễu Thi Mạn nhìn lại thì thấy cánh cửa nhà hàng đột nhiên mở ra, một người thanh niên cầm theo hộp cơm vội vàng chạy ra ngoài.
Đây chính là người thanh niên ra ngoài giao cơm ban nãy. Có lẽ sau khi bị mắng, trong lòng gã hoảng hốt nên suýt thì đụng phải một nhà ba người kia.
“Xin lỗi, xin lỗi, Đồng Đồng.” Người thanh niên vội vàng xin lỗi.
“Anh Trương, sao anh hấp ta hấp tấp vậy?” Cô bé trách.
Cô bé này trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ban nãy bị va vào một phát, dĩ nhiên khuôn mặt rất không vui.
“Ông chủ dữ quá, muộn một chút là bị trừ lương, anh đâu còn cách nào khác.” Người thanh niên cười khổ nói, sau đó hỏi: “Sao hôm nay mọi người lại tới đây?”
Mẹ cô bé tự hào nói: “Hôm nay Đồng Đồng được giải nhất cuộc thi nhạc cụ, chúng tôi tới ăn mừng một chút.”
Đang nói chuyện, một cư dân thị trấn đi ngang qua bọn họ, khen: “Đồng Đồng được hạng nhất à, đúng là giỏi quá!”
“Đương nhiên cháu giỏi nhất rồi!” Cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã chào hỏi trò chuyện xong, nhà ba người đẩy cửa nhà hàng bước vào.
Một giọng nói thô to lại vang lên: “Xin chào! Ông Lý, Tư Vũ, còn Đồng Đồng đáng yêu nữa, lâu rồi mọi người không đến chỗ tôi ăn cơm đấy!”
“Ừm, hôm nay đến ăn mừng một chút.”
“Có chuyện gì vui à?”
“Đồng Đồng được giải nhất, được đưa lên tin tức của thị trấn luôn đấy!”
“Lên tin tức? Đồng Đồng tuyệt thật đấy!”
“Không cần chú khen đâu, mau cho bản tiểu thư một phần thịt bò hun lúa mạch đen…”
…
Cửa nhà hàng mau chóng đóng lại, ngăn cách tiếng trò chuyện của họ.
Liễu Thi Mạn im lặng thu hồi ánh mắt.
Thịt bò hun lúa mạch đen? Nghe có vẻ rất ngon.
Lúc này, người thanh niên giao cơm kia đã đi đến mảnh đất trống, nhìn xung quanh. Gã nhìn Liễu Thi Mạn trên phi toa, lớn tiếng hỏi: “Cô chọn giao cơm à?”