Lăng Phong nói đến đây,vận mệnh bi thảm của Đàm Uyển Phượng không thể thay đổi rồi.
Chạng vạng,ngày 10 tháng tư.
Trời chiều khá tốt,đã gần đến hoàng hôn.
Đàm Uyển Phượng một mình từ thích quán phái Hoa Sơn Hàng Châu đi ra,theo trời chiều sải bước về phía trước,chuyện tình hôm nay giết chết Đỗ Chỉ Lan,nàng đã nghĩ cho dù Hoa Đà sống lại Đỗ Chỉ Lan cũng không thể sống sót. Vì thế nội tâm nàng có chút bất an,mặc dù ở trước mặt chúng đệ tử nàng không có biểu hiện ra.
Tà ma ngoại đạo.giang hồ bại hoại,ác bá đếm không hết,nhưng nàng chưa bao giờ vì vậy mà cảm thấy bất an,tính ra,đây là lần thứ hai giết người mà nàng cảm thấy đau lòng,lần đầu tiên chính là Lăng Phong.
Chuyện ngày hôm nay làm cho nàng nhớ lại Lăng Phong.anh tuấn,thông minh,lại có chút xảo quyệt.Nhưng hết lần này đến lần khác lại là tự nàng đưa đến vực sâu vạn trượng.nhưng không thể làm cho nàng chịu được,Lăng Phong tại sao có thể yêu sư nương,hơn nữa còn làm truyện cẩu thả,nghĩ tới đây nàng càng thêm hận.Nhưng trong một khắc ” giết chết” Lăng Phong trong lòng nàng lại mất mác vô tận. kể từ khi Lăng Phong chết,lúc trước đã rất ít nói chuyện,nay laị càng thêm lạnh như băng,trầm mặc ít nói,bất cầu ngôn tiếu. Sư muội Tạ Tâm Lam,Lục Phỉ Nhi thì rời đi,sư thúc quy ẩn,sư nương ở Ngọc Nữ Phong. Hoa Sơn thường ngày không có sinh khí nay lại trở nên hoang vắng,lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.Lạnh hơn người chỉ có thể là Đàm Uyển Phượng.
Sau khi Lăng Phong ” chết” Đàm Uyển Phượng nghiễm nhiên thành đại chưởng môn,Lục Thanh Phong ủy thác cho nàng trách nhiệm nặng nề,vượt xa Lục Thừa Thiên. ở phái Hoa Sơn vô luận người nào nhìn thấy nàng,cũng đều lộ ra mấy phần tôn kính và sợ hãi.Nghe nói số người chết trong một năm trên tay Đàm Uyển Phượng so với người xông xáo giang hồ năm năm còn lớn gấp đôi.
Tựa hồ chỉ có giết người nàng mới có thể giải tỏa nội tâm.
Tới Hàng Châu,mỗi ngày nàng đều đi trên con đường này,bởi vì cuối đường là Lăng Phủ đã bị đốt.Ngày xưa Giang Nam đệ nhất phú Lăng gia là nhà Lăng Phong.Dưới trời chiều,Lăng gia tan hoang lại càng thêm vẻ thê lương.Đàm Uyển Phượng có thói quen mỗi đêm đều đến nơi này một chút,lúc nào nàng cũng đi một mình,không cho ai đi theo,bởi vì nàng khó có được một ít thanh tĩnh.
Mặt trời lặn dần về phía tây,mặc dù sắp qua mùa xuân nhưng gió đêm vẫn mang một hương lành lạnh. Loại rét này còn mang theo sát khí,đã có kinh nghiệm nhiều cho nên Đàm Uyển Phượng cảm nhận ra ngay,nàng đột nhiên dừng bước,tay nắm lấy chuôi kiếm,lỗ tai nghe thanh âm từ phương xa truyền đến.
Đường Đàm Uyển Phượng đi rất hẹp,hai bên cửa hàng đã đóng cửa. nhưng lúc này ở giữa hai bên gian hàng,đột nhiên có hai cỗ xe ngựa lao ra,ngăn nàng khỏi con đường phía trước, nóc xe ngựa đột nhiên bay lên,mỗi cỗ xe ngựa có chừng mười đại hán áo đen,mỗi người cầm một cánh cung,dây cung đều đã kéo căng,tên đã ở trên dây.
Loại ám sát này trên giang hồ có rất nhiều.Đàm Uyển Phượng không một chút sợ hãi.
” Phá…” dây cung vang lên,tên như châu chấu bắn ra.
Đàm Uyển Phượng đứng ở giữa đường,nếu cứ đứng như vậy khó tránh khỏi bị tên bắn xuyên tim.
Ai ngờ trong một sát na,Đàm Uyển Phượng vung trường kiếm trong tay lên,đột nhiên vang lên tiếng gió,thanh quang chợt lóe.
” rầm rầm rầm…” vô số mũi tên bị nàng chém rớt,mũi tên không ngừng rơi xuống,đều bị chặt thành hai đoạn,mưa tên rơi hết ở bên cạnh Đàm Uyển Phượng.
Đã bắn lượt mũi tên đầu tiên,cung thủ cần xuất ra mũi tên thứ hai,lắp tên kéo cung???…” lên…” Đàm Uyển Phượng khẽ kêu lấy hai ngọn phi đao phi thẳng tới hai tên cung thủ. Nhóm cung thủ đang muốn lắp mũi tên thứ hai chỉ nghe ” nhảy nhảy nhảy…” liên tiếp vang lên,36 cây trường cung đồng thời bị hai đạo thanh quang đánh gãy.
Võ công như thế, Đàm Uyển Phượng xứng là nữ hiệp lợi hại nhất! Nội lực kinh người,cung thủ vây cồn sắc mặt đều biến sắc,đột nhiên tất cả đều tung mình nhảy xuống xe,chui vào các khe phố.Đàm Uyển Phượng cũng không có đuổi theo.
Những người này Đàm Uyển Phượng không xem là đối thủ,không xứng đáng để nàng xuất thủ.hơn nữa những người này chủ yếu là đến dò xét,cũng không phải địch nhân chân chính.
Đàm Uyển Phượng trầm giọng nói
” Các vị cứ đi từ từ,trở về nói với chủ nhân của các ngươi,một ngày nào đó ta sẽ đi tìm hắn.”
Lời nói của nàng băng lạnh tràn đầy. Đàm Uyển Phượng tiếp tục tản bộ,giống như truyện vừa rồi chưa có phát sinh.
Đi tới khúc cua,đến một nhà hàng bán trà,mỗi ngày Đàm Uyển Phượng đều dừng lại ở chỗ này ăn một ít điểm tâm rồi mới rời đi.
Quán trà không lớn,là một đôi vợ chồng già kinh doanh,chỉ có hai tiểu hoa kế.nhưng nơi này hoàn cảnh ưu trĩ,đủ thanh tĩnh. Đàm Uyển Phượng rất thích nơi này.
Hôm nay,Đàm Uyển Phượng như thường ngày ngồi xuống,vừa lúc đó có người la lên : ” Người đâu,có người muốn giết ta.” Trước mắt là một thiếu niên 15,16 tuổi chạy ở trên phố như điên,phía sau hai người sắc mặt hung sát dẫn người đuổi theo.
Người đi trên đường tránh né vao hai bên hè,sợ không tránh kịp thì rước tai họa vào mình.
Thiếu niên kia hoảng hốt chạy bừa,lọt vào quán trà,dùng sức mà chạy.Tiểu nhị chưa kịp phản ứng thì thiếu niên kia đã giống như một cơn gió chạy lên lầu hai, làm cho bàn ghế hai bên bị ngã hết
Có hồ chỉ trong giây lát,hai người kia đã đuổi tới.hung thần ác sát nhìn bốn phía một phen,một trong hai người hét lớn : “Người đâu?”
” Tỷ tỷ phía sau có người đuổi theo ta?”
Thiếu niên kia thở hổn hển,trong mắt lộ vẻ hoảng sợ,hướng tới Đàm Uyển Phượng cầu cứu.
Đàm Uyển Phượng cười, trong mắt thiếu niên kia,đột nhiên trong lòng sáng ngời,cả người không khỏi ngây dại,tuyệt sắc như thế trên trời dưới đất chỉ sợ không tìm ra người thứ hai,ở hạ phàm chỉ sợ không có ai là không động lòng trước dung nhan của nàng.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 283: Đỗ Chỉ Lan bị thương