Cùng lúc đó, mấy cô nhân viên trong ao bên cạnh đang hạnh phúc muốn rên lên thành tiếng.
“Thoải mái quá!”
“Chỉ cần anh Ninh mời tôi ngâm suối nước nóng thì tôi sẵn sàng tăng ca mỗi ngày!”
“Gô nghĩ hay nhỉ, còn muốn làm bóng đèn mỗi ngày à?
Cô cẩn thận kẻo bị trừ tiền lương đấy!”
Mấy cái miệng lại líu ríu cười đùa ầm ï.
Trần Ngọc mới tới tập đoàn Lâm thị không lâu, còn chưa.
quen với bầu không khí làm việc của tập đoàn Lâm thị.
Trước đây cô ta từng làm trong một vài công ty, chuyện đấu đá trong văn phòng đều rất nghiêm trọng, mỗi người đều sợ bị người khác cạnh tranh, cướp mất tài nguyên của mình.
Tất cả lục đục với nhau, anh lừa tôi gạt, làm cho cô có cảm giác rất mệt mỏi.
Sau khi cô ta nghỉ việc, có người giới thiệu cô ta tới Đông Hải phát triển, nói bây giờ Đông Hải có rất nhiều thời cơ, cô ta mới lựa chọn tới Đông Hải, còn thử nộp hồ sơ vào.
†ập đoàn Lâm thị đang rất nổi tiếng này.
Cô ta không ngờ mình lại thật sự được nhận vào làm.
Cô ta càng thấy kinh ngạc hơn là sau khi tiến vào Lâm thị, cô ta phát hiện bầu không khí làm việc trong công ty tốt đến mức làm người ta không thể tin được.
Mức lương đãi ngộ rất tốt, đồng nghiệp cùng chung mục †iêu, vô cùng đoàn kết, tất cả đều muốn cống hiến cho Lâm thị, đều muốn dốc hết sức giúp đỡ Lâm thị phát triển, công bằng lại chính trực, tất cả đều dựa vào năng lực làm việc của mình để tranh thủ.
Cô ta lập tức thích nơi này.
Mà hôm nay, người làm tổng giám đốc công ty, và cả ông chủ thật sự trong lời đồn đại kia lại tự nhiên mời những nhân viên như các cô ngâm suối nước nóng, làm SPA.
Hội sở này trông đẳng cấp không thấp đâu nhỉ?
“Chị Ngọc, chị đang nghĩ gì thế?”
Thấy Trần Ngọc lặng lẽ ngâm suối nước nóng không nói lời nào, Tiểu Triệu mở miệng nói: “Chị đừng căng thẳng quá, chị ở Lâm thị quen rồi sẽ tốt thôi, tất cả mọi người rất dễ thân cận.”
“Chủ tịch và tổng giám đốc, cả anh Ninh nữa cũng đều dễ ở chung!”
Trần Ngọc khẽ gật đầu. Điều này thì cô ta biết, gần như trong miệng mỗi nhân viên đều khen ngợi chủ tịch Lâm Văn và tổng giám đốc Lâm Vũ Chân chẳng khác gì nước.
thủy triều.
Bây giờ, còn có một Giang Ninh, anh Ninh trong miệng các cô ấy.
“Anh Ninh này chính là chồng của Tổng giám đốc Lâm sao?”
“Đúng vậy”
Tiểu Triệu gật đầu: “Trước đây không ít người còn cảm thấy tổng giám đốc Lâm chịu thiệt, làm sao lại tìm người như anh Ninh. Bây giờ à…”
Vẻ mặt cô ấy bất lực: “Em thật hi vọng người chịu thiệt kia là em đấy!”
Cô ấy nói đến đây thì hai mắt sáng ngời như sao: “Anh Ninh là thần tượng của em, là hình mẫu người tình trong mộng của em đấy. Em muốn tìm bạn trai thế nào cũng phải lợi hại bằng một phần mười anh Ninh mới được!”
“Không! Một phần trăm thôi!”